Page 273 - Phẩm Tam Quốc
P. 273

chuyện của Tiêu Hà”, đồng thời còn được thêm mười lăm tòa thành, từ mười

               lăm thành gấp đôi lên ba mươi thành. 2- Được Bình châu. Tháng giêng Kiến
               An năm thứ XVIII (Công nguyên năm 213), từ mười bốn châu cũ biến thành
               chín châu. Hai châu Bình, U và bốn quận Hà Đông, Hà Nội, Phùng Dực, Phù
               Phong của Tư châu, hợp thành Ích châu do Tào Tháo làm châu mục. 3- Đây
               là việc làm đồng thời nhằm tạo dư luận. Đương nhiên việc này họ Tào không
               cần  ra  mặt,  và  cũng  không  cần  thiết,  tự  nhiên  có  người  đến  giúp  đỡ,  như
               Đổng Chiêu. Ít ra từ Kiến An năm thứ XVII (Công nguyên năm 212) tức là

               sau khi Tào Tháo được “như chuyện Tiêu Hà”, trước tháng mười lúc Nam
               chinh  Tôn  Quyền,  Đổng  Chiêu  bắt  đầu  du  thuyết.  Theo  chú  dẫn  Hiến  đế
               Xuân Thu của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Đông Chiêu truyện và lời
               chú dẫn Ngụy thư của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí – Vũ đế kỷ, bấy giờ
               Đổng  Chiêu  tìm  Tào  Tháo,  tìm  Tuân  Úc,  còn  tìm  nhiều  người  trong  triều
               đình, cuối cùng hình thành nghị án và được thiên tử phê chuẩn.

                  Thế là tháng năm Kiến An năm thứ XVIII (Công nguyên năm 213), hoàng
               đế bù nhìn cử Khanh sử đại phu Si Lự tuyên chiếu sách phong Tào Tháo là
               Ngụy  công,  ban  thưởng  áo  mão,  hết  sức  ưu  ái.  Tào  Tháo  trở  thành  Ngụy
               công, được nhận chức thừa tướng theo lệ và vẫn kiêm chức Ích châu mục.

               “Theo chế độ các chư hầu vương thời đầu Hán”, Tháo được xây dựng Ngụy
               quốc mới.

                  Đây  mới  là  thứ  Tào  Tháo  cần.  Bởi  thực  quyền,  thực  lợi  của  Tào  Tháo
               không hề ít đi chút nào, nhưng danh dự và địa vị đã cao hơn rất nhiều. Tào
               Tháo vẫn chủ trương “không mộ hư danh để chuốc họa thực”. Nhưng nếu
               danh lợi đều có, thực quyền thực lợi không nhỏ, sao lại không nhận? Hơn nữa
               hàm “Ngụy công” không phải hư danh, mà có nhiều quyền lợi. Vì vậy Tào
               Tháo trong lòng hẳn rất mừng nhưng bề ngoài vẫn khiêm nhường, trước sau
               nhường tới ba lần. Thế là, Chung Do, Mao Giới, Trình Dục, Giả Hủ, Đổng

               Chiêu cả thảy hơn ba mươi người do Trung quân sư Tuân Du cầm đầu liên
               danh dâng thư khuyên can. Tào Tháo nói: “phong tước công, thêm cửu tích
               (ban thưởng chín loại đặc biệt) chỉ có Chu công mới được hưởng! Sao tôi
               dám nhận?”. Số người kia nói: “Đáng nhận, đáng nhận! Công lao của minh
               công còn nhiều hơn Chu công. Theo giấy tờ ghi chép lại thì chưa có ai công
               lao  lớn  hơn  minh  công”.  Tào  Tháo  vẫn  còn  muốn  nhường,  chỉ  nhận  đất

               phong không nhận tước vị. Những người kia lại nói: “như vậy là minh công
               không tôn trọng hoàng thượng, không nể mặt chúng tôi (hay do Hán triều ban
               thưởng chưa xứng, khiến lời cầu xin của bọn Du không được nhận). Nói đến
               vậy, Tào Tháo mới đành phải nhận là Ngụy công.
   268   269   270   271   272   273   274   275   276   277   278