Page 332 - Phẩm Tam Quốc
P. 332

muốn  có  Giang  Lăng  cũng  không  phải  là  vô  lý,  bởi  Chu  Du  đánh  Giang

               Lăng, Lưu Bị có góp sức, lời chú dẫn Ngô lục của Bùi Tùng Chi trong Tam
               quốc chí – Chu Du truyện nói rõ điều này. Chu Du không cho là vậy, miếng
               mỡ đã đến miệng, dễ gì đem cho người khác. Không những không cho mà
               còn  quyết  ngăn  Lưu  Bị.  Theo  Tam  quốc  chí  –  Chu  Du  truyện,  Lưu  Bị  từ
               Công An đến Kinh Khẩu, Chu Du dâng sớ lên Tôn Quyền nói, Lưu Bị “có
               thế kiêu hùng”, Quan Vũ, Trương Phi đều “là tướng hổ, gấu”, đâu muốn cúi
               mình để người khác lợi dụng lâu dài? Chi bằng để Lưu Bị đến huyện Ngô (thị

               trấn Tô Châu, Giang Tô ngày nay) cấp cho nhà sang, gái đẹp, để Lưu Bị suốt
               ngày  chìm  đắm  trong  tửu  sắc.  Sau  đó  điều  Quan  Vũ,  Trương  Phi  đi,  mỗi
               người mỗi nơi cách biệt. Lại cử một người như Chu Du này đem họ đi giết
               giặc, công việc thế là xong! Ngược lại, nếu cắt đất giúp họ, để họ bên nhau
               như lúc này thì e rằng khi gặp mây mưa, họ sẽ không là giao long trong đầm
               nữa. Đây là chiêu độc của Chu Du, nhưng tiếc là không được thực hiện. Ngăn

               Lưu Bị không khó, nhưng ngăn Lưu Bị để điều Quan Vũ, Trương Phi đi thì
               khác gì kẻ ngốc nằm mơ. Quân lính thời Tam Quốc luôn trung thành với chủ
               tướng. Quân của Lã Bố chỉ nghe Lã Bố, quân của Mã Siêu chỉ nghe Mã Siêu,
               quân của Quan Vũ, Trương Phi cũng chỉ nghe Quan Vũ, Trương Phi, lẽ nào
               họ lại nghe Chu Du? Đương nhiên Quan Vũ, Trương Phi càng không bao giờ
               phục tùng Chu Du. Họ trung thành với một người, đó là Lưu Bị. Nghĩ xem,
               lúc trước Tào Tháo đối với Quan Vũ thế nào? Cuối cùng Quan Vũ vẫn bỏ

               Tào Tháo. Lúc này, lại muốn giam lỏng Lưu Bị, còn muốn họ phải phục tùng,
               thì khác gì muốn trời sụp? Sợ rằng họ sẽ đánh tới đoạt Lưu Bị về. Đoạt không
               được, sẽ kết thành mối tử thù. Vì vậy, đó là chủ ý sai lầm. Có thể Tôn Quyền
               cũng nhận ra, thêm vào đó là sự phản đối của Lỗ Túc và những người khác,
               nên mới không thực hiện, Chu Du truyện nói: “Quyền có Tào cộng ở bắc,

               muốn thu phục anh hùng, gặp Bị khó phục, nên mới không theo”. Tôn Quyền
               rõ ràng là sáng suốt khi quyết định như vậy. Qua việc này, về sau Lưu Bị mới
               thấy sợ. Theo chú dẫn Giang Biểu truyện của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc
               chí – Bàng Thống truyện, một lần Lưu Bị chuyện phiếm với Bàng Thống,
               hỏi: lúc trước ông là công tào chỗ Chu Công Cẩn phải không? Nghe nói khi
               cô  tới  Kinh  Khẩu,  có  người  muốn  Trọng  Mưu  giữ  cô  lại,  có  chuyện  đó
               không? Ngại gì, cứ nói thẳng ra xem nào. Bàng Thống nói là có. Lưu Bị thở
               dài nói: lúc đó cô chẳng còn cách nào khác! Muốn cầu xin người khác mà! Vì

               vậy không thể không đi, suýt nữa đã rơi vào tay Chu Du. Người cơ mưu trong
               thiên hạ, người anh hùng ý kiến gần giống nhau. Lúc đó, Khổng Minh luôn
               khuyên cô đừng đi, lời lẽ rất khẩn thiết, Khổng Minh suy nghĩ thấu đáo vô
   327   328   329   330   331   332   333   334   335   336   337