Page 337 - Phẩm Tam Quốc
P. 337

Lỗ Túc trách Quan Vũ, nói: bỉ quốc có ý tốt cho quý phương mượn đất (quốc

               gia lấy đất cho bên khanh mượn), vì quý quân vừa bại trận, lại từ xa đến,
               không có chỗ đặt chân. Lúc này các vị đã lấy được Ích châu thì nên trả Kinh
               châu. Bên tôi chỉ cần ba quận, các vị đều không chịu trả! Lời vừa dứt, một
               người bên phía Quan Vũ đã xen vào nói, đất đai trong thiên hạ chỉ thuộc về
               người có đức, có cái gì là vĩnh hằng bất biến! Lỗ Túc nghiêm mặt trách mắng
               người đó, Quan Vũ liền cầm dao đứng dậy nói với người này, đây là điều
               chúa công suy nghĩ, ngươi hiểu cái gì! Rồi ra hiệu cho người đó ra chỗ khác,

               hội đàm không có kết quả?
                  Thực ra, Lỗ Túc nói không đúng. Khi Lưu Bị “mượn Kinh châu” đâu phải
               “quân bại từ xa đến, không còn thứ gì”. Ba quận mà Tôn Quyền đòi – Trường

               Sa, Quế Dương, Linh Lăng đâu phải của Đông Ngô, mà là của Lưu Bị lấy
               được, vậy bằng vào cái gì mà phải trả lại? Lẽ nào chỉ “mượn” Nam quận thì
               coi là Trường Sa, Quế Dương, Linh Lăng cũng là “mượn” hay sao? Chính lời
               chú dẫn Ngô thư của Bùi Tùng Chi mới có phần hợp lý. Theo Ngô thư, Quan
               Vũ nói: trong trận chiến Xích Bích, Tả tướng quân (Lưu Bị) thân ra trận dũng
               mãnh chống địch, lẽ nào lại là công cốc, đến một chút địa bàn cũng không có,
               có một chút bên ấy lại đến đòi? Lỗ Túc nghe xong, lại chống chế. Lỗ Túc,

               Quan Vũ bàn bạc chẳng đi tới đâu, chỉ còn một cách gặp nhau ngoài chiến
               trường.

                  Chiến tranh, chừng sắp nổ ra.
                  Lỗ Túc rất đau khổ về chuyện đó. Là lãnh tụ “phía liên minh” bên Đông
               Ngô (Gia Cát Lượng là lãnh tụ “phía liên minh” bên Lưu Bị), Lỗ Túc không
               muốn có kết quả đó, Gia Cát Lượng ở tận Thành Đô chắc cũng không muôn

               thế.
                  Lúc này Tào Tháo đang giúp đỡ họ. Tháng ba năm đó Tào Tháo tây chinh
               Trương Lỗ, tháng bảy tiến vào Hán Trung. Tin tức truyền đến, lập tức Lưu Bị

               hiểu rõ lúc này không phải là lúc trở mặt với Tôn Quyền, nên đã phái người
               đến cầu hòa với Tôn Quyền. Tôn Quyền cũng không muốn giao tranh với
               Lưu Bị, nên đã phái Gia Cát Cẩn đi đàm phán. Cuối cùng hai bên đã đi tới
               thỏa thuận, phân chia Kinh châu lấy Tương Thủy làm ranh giới. Từ phía đông
               Trường Giang, Giang Hạ, Quế Dương quy về Tôn Quyền, từ phía tây Nam
               quận, Linh Lăng, Vũ Lăng quy về Lưu Bị, Nam Dương và Tương Dương
               Nam quận vẫn thuộc về Tào Tháo. Lưu Bị mất khu vực phía đông Tương

               Thủy, nhưng tránh được Tào Tháo và Tôn Quyền kẹp đánh từ hai phía, có thể
               coi là “bỏ đất đổi lấy hòa bình”.
   332   333   334   335   336   337   338   339   340   341   342