Page 335 - Phẩm Tam Quốc
P. 335

Vậy thì từ đâu lại nói là “cho mượn Kinh châu”? Từ Tam quốc chí – Lỗ

               Túc truyện nói: “Bị đến Kinh gặp Quyền, cầu đô đốc Kinh châu, duy Túc
               khuyên Quyền cho mượn, cùng nhau chống Tào”. Sau này Lỗ Túc gặp Quan
               Vũ cũng nói: “vốn đã cho bên nhà mượn đất”. Chú dẫn Giang Biểu truyện
               của Bùi Tùng Chi trong Tiên chủ truyện cũng nói: “Từ Quyền mượn mấy
               quận Kinh châu”. Rõ ràng đây là cách nói bên phía Đông Ngô. Họ nói vậy là
               theo lý của họ. Trong những năm chiến tranh, không còn gì là “quyền thừa
               kế” nữa. Ai lấy được vùng đất nào bằng vũ lực thì vùng đất đó là của họ. Bạn

               muốn lấy hoặc muốn đòi lại thì phải dùng vũ lực. Lưu Bị không thể dùng vũ
               lực với Tôn Quyền, nên đành phải nhẫn nhịn nói là “mượn”. Đương nhiên,
               chúng ta cũng không rõ lúc đó Lưu Bị đã nói những gì? Có thể là ấp úng
               bằng  mấy  từ  “cầu  đô  đốc  Kinh  châu”,  về  phía  Tôn  Quyền  có  thể  hiểu  là
               “mượn Kinh châu”.

                  Nhưng cũng vì chữ mượn đó, mấy nét bút, gây mầm hoạ, cuối cùng đã phá
               vỡ liên minh Tôn, Lưu. Bởi vì Tôn Quyền không muốn cho Lưu Bị mượn lâu
               dài, về phần mình, Lưu Bị lại không muốn “trả”. Lưu Bị nghĩ, Nam quận và
               Giang Lăng vốn là của mình, sao lại phải “trả”? Coi như là “mượn” đi, nhưng
               là “hổ mượn lợn”. Nghĩ rằng cả hai phía Tôn, Lưu đều hiểu rõ cái lý đó. Thế

               là, chúng ta lại có một câu hỏi: Vì sao Tôn Quyền lại đồng ý cho Lưu Bị
               mượn Kinh châu?

                  Điều chủ yếu là để đối phó với Tào Tháo. Theo chú dẫn Hán Tấn Xuân
               Thu của Bùi Tùng Chi trong Tam quốc chí -Lỗ Túc truyện, lúc Lưu Bị đến
               Kinh Khẩu “cầu đô đốc Kinh châu”, Chu đề nghị giam lỏng Lưu Bị, Lã Phạm
               có  cùng  chủ  trương  đó,  Lỗ  Túc  ngược  lại,  không  đồng  ý.  Lý  do  Lỗ  Túc
               thuyết phục Tôn Quyền là “uy lực Tào công quá lớn”, cần có thêm lực lượng
               của Lưu Bị để chống lại Tào Tháo. Khuyên Tôn Quyền cho Lưu Bị mượn đất
               cũng với nguyên nhân ấy, tức là “cùng cự Tào công”. Lỗ Túc truyện còn nói:

               nghe được tin này, Tào Tháo đang viết, đã để “rơi bút xuống đất”. Những
               điều này tuy được ghi trong chính sử, nhưng vẫn có người không tin. Tư trị
               thông giám khảo dị của Tư Mã Quang nói: “e Tháo không sợ đến như vậy”.
               Nhưng rõ ràng việc này là điều bất lợi với Tào Tháo!

                  Người hời nhất là Lưu Bị. Lưu Bị có mảnh đất chiến lược đó, tiến có thể
               đánh, lui có thể giữ. Tôn Quyền cũng được lợi (không lợi đã không làm). 1-
               Củng  cố  liên  minh  Tôn  –  Lưu,  Tào  Tháo  không  dám  tuỳ  tiện  xuống  phía
               nam; 2- Giải trừ được mối lo từ phía sau, có thể rảnh tay giải quyết vấn đề
               nội bộ; 3- Với danh nghĩa cho “mượn đất”, có thể triển khai thế lực đến các
   330   331   332   333   334   335   336   337   338   339   340