Page 333 - Phẩm Tam Quốc
P. 333

cùng. Lúc đó cô nghĩ, chẳng phải là kẻ thù của Tôn Trọng Mưu ở phương bắc

               sao? Chẳng phải họ Tôn muốn dựa vào cô sao? Thế mới “quyết chí không
               nghi nữa”. Nhìn lại mới thấy cô thật mạo hiểm, không phải là “kế vạn toàn”!
                  Bây giờ nhìn lại, e rằng đó cũng là một nguyên nhân để Lưu Bị đoạt Ích
               châu. Phần trước đã nói: Lưu Bị từ khách thành chủ, đoạt Ích, đuổi Chương,

               việc làm có chút mờ ám, nhung Lưu Bị chẳng còn cách nào khác. Không xây
               dựng  được  căn  cứ  địa  vững  chắc  cho  mình  thì  khó  tránh  khỏi  bị  kẻ  khác
               thanh toán hoặc tống cổ. Nói tới cùng, chỉ trách cái đạo lý thời đó. Nếu là
               những năm tháng hòa bình thì với con người và tài năng của Lưu Bị, Lưu Bị
               đã có thể là viên quan địa phương giỏi.

                  Lưu  Bị  thoát  lần  đó,  Chu  Du  không  quên  và  quyết  không  thôi.  Kế  đó
               không thành, Chu Du lại nghĩ ra kế khác và lập tức đến Kinh Khẩu gặp Tôn
               Quyền, Chu Du đưa ra chiến lược quan trọng: đoạt Thục (Lưu Chương), bình
               Trương (Trương Lỗ) và liên Mã (Mã Siêu). Theo Tam quốc chí – Chu Du

               truyện Chu Du nói, với Tôn Quyền, Tào Tháo bại trận ở Xích Bích đang lo
               nội bộ sinh biến, còn sức đâu để đánh nhau với chúng ta. Lúc này là cơ hội
               tốt nhất. Vì vậy, mong tướng quân phê chuẩn để Chu Du và Phấn vũ tướng
               quân (tức là Tôn Du con của Tôn Tĩnh, Tôn Tĩnh là em út của Tôn Kiên)
               cùng nhau đánh Thục, diệt xong Lưu Chương sẽ diệt nốt Trương Lỗ. Sau đó,
               tướng quân để Tôn Du lưu giữ Ích châu, Chu Du sẽ quay về cùng tướng quân

               cố thủ Tương Dương, uy bức Tào Tháo và có thể “định được phương bắc”.
                  Kế hoạch này, bề ngoài như là đối địch với Tào Tháo, nhưng thực tế là
               muốn ngầm thanh toán Lưu Bị. Vì nếu Chu Du có thể lấy được Ích châu thì
               thượng và hạ du Trường Giang đều thuộc về Tôn Quyền. Lưu Bị bị kẹp vào

               giữa, thì dù có lợi hại đến mấy cũng chẳng làm được gì. Vả chúng ta cũng
               chưa biết, Chu Du sẽ đi đường nào để đánh Thục, liệu có phải giữa đường sẽ
               quay lại đánh Lưu Bị? Trong “Tần Hán sử”, ngài Lã Tư Miễn từng nói: “kế
               của Du có thể coi là hùng”. So sánh một chút thấy, nó gần như mưu kế liên
               Lưu lấy Thục vậy.

                  Tôn  Quyền  phê  chuẩn  phương  án  của  Chu  Du,  Chu  Du  quay  về  Giang
               Lăng chuẩn bị hành trang. Nhưng thực bất hạnh, khi về đến Ba Khẩu (thị trấn
               Nhạc Dương, Hồ Nam ngày nay), Chu Du lâm bệnh và qua đời lúc ba mươi
               sáu tuổi. Trước lúc lâm chung, Chu Du còn dâng sớ lên Tôn Quyền nói: Một
               là đề cử Lỗ Túc kế nhiệm; hai là không hề quên được Tào, Lưu. Theo chú

               dẫn Giang Biểu truyện của Bùi Tùng Chi, Chu Du nói: “Tào công ở bắc, biên
               cương không yên; Lưu Bị ở nhờ, khác gì nuôi hổ”. Chu Du coi Tào Tháo và
   328   329   330   331   332   333   334   335   336   337   338