Page 343 - Phẩm Tam Quốc
P. 343

vùng đất phía nam Hoàng Hà này sẽ không bao giờ là của triều đình nữa. Tào

               Nhân nói, đúng! Mãn Sủng cho lệnh giết Bạch Mã cùng tướng sĩ thề ra sức tử
               chiến. Vừa hay lúc đó viện quân của Từ Hoảng kéo đến, Quan Vũ đành phải
               lui quân.
                  Tạm thời Quan Vũ ngừng việc bao vây Phàn Thành, nhưng chiến tranh

               không hề kết thúc, Quan Vũ chưa bỏ qua. Đối với tập đoàn Tôn Quyền. Từ
               lâu có quyết tâm đoạt lại Kinh châu, thì đây là cơ hội tốt. Bởi vì Quan Vũ
               muốn cắn miếng xương cứng là Tương Dương và Phàn Thành, đối phó với
               hai viên đại tướng Tào Nhân, Từ Hoảng thì binh lực phải đủ, mạnh. Nhưng
               một khi điều quân ở hậu phương thì Nam quận sẽ suy yếu. Nhưng nêu không
               đủ binh lực thì tiền phương sẽ rất căng thẳng? Đây là chỗ khó của Quan Vũ.

               Thế là Lã Mông nói luôn với Tôn Quyền, trước hết hãy suy nghĩ cách dồn hết
               quân lính của Quan Vũ về phía Tương, Phàn, sau đó nhân yếu mà vào, đâm
               một nhát vào sau lưng họ. Nghĩ như vậy là rất đúng, nhưng ván đề là tập đoàn
               Giang Đông có thể dồn được Quan Vũ không?

                  Có thể.
                  Thực ra thì từ lâu Lã Mông đã dồn được Quan Vũ. Theo Tam quốc chí –

               Lã  Mông  truyện,  tuy  Lã  Mông  luôn  chủ  trương  phải  tiêu  diệt  Quan  Vũ,
               nhưng sau khi thế chức vụ của Lỗ Túc, thì bề ngoài lại là “thêm ân dày và kết
               với Vũ”. Chúng ta đều biết, năm đó lúc hai quân Lỗ Túc, Quan Vũ ở gần
               nhau, do giữa minh quân còn nghi ngờ lẫn nhau (nhiều lần hồ nghi), hai bên
               thường tranh giành ở biên giới (gây sự ở cương trường), tranh giành cãi cọ là
               không ít, nhiều lần Lỗ Túc phải hòa giải (Túc thường vui vẻ, vỗ về). Vì vậy,
               Lã Mông “thêm ân dày”, không làm cho Quan Vũ phải hoài nghi, mà cho

               rằng chính sách của Lỗ Túc đang tiếp tục thực hiện. Đó là chiêu thứ nhất của
               Lã Mông – vờ hòa thuận.
                  Chiêu thứ hai của Lã Mông là vờ ốm. vẫn theo Tam quốc chí – Lã Mông

               truyện,  Lã  Mông  dâng  thư  lên  Tôn  Quyền,  nói:  Quan  Vũ  Bắc  chinh  Phàn
               Thành nhưng vẫn để lại nhiều quân, nhất định là sợ Lã Mông đánh vào sau
               lưng mình. Mọi người nghe xong đều hiểu, Lã Mông vốn người không khỏe,
               thường ốm đau luôn. Lúc này xin chúa công cho phép thần đem quân về Kiến
               Nghiệp  trị  bệnh.  Quan  Vũ  biết  tin,  tất  sẽ  điều  hết  quân  ở  Nam  quận  đến
               Tương Dương. Bây giờ chúng ta “cho đại quân vượt sông, hành quân ngày
               đêm, tập kích vào chỗ không người” như vậy sẽ lấy được Nam quận, bắt sống

               được Quan Vũ. Thế rồi Lã Mông kêu mình bệnh nặng, Tôn Quyền có công
               văn, cố ý không dán kín, triệu Lã Mông về, quả nhiên Quan Vũ mắc bẫy.
   338   339   340   341   342   343   344   345   346   347   348