Page 345 - Phẩm Tam Quốc
P. 345

lưng mài dao. Lục Tốn làm đúng như vậy. Vừa tới Lục Khẩu, Lục Tốn bằng

               hết khả năng biên thư luôn cho Quan Vũ. Lời trong thư hết sức bóng bẩy,
               nhưng ý tứ lại đơn giản. Một là ca tụng Quan Vũ, nói chiến tích của tướng
               quân chưa hề có trong lịch sử, ngay như Hàn Tín cũng không bằng; hai là hạ
               thấp mình, nói mình chỉ là một thư sinh, chưa xứng với chức vụ này, mong
               được tướng quân dạy bảo nhiều; ba là vờ vui vẻ để chúc mừng, nói thắng lợi
               của minh quân là hết sức có lợi, bên phía Giang Đông thảy đều vỗ tay tán
               thưởng; bốn là vờ vĩnh nhắc nhở Quan Vũ, nói: Tào Tháo gian ngoan giảo

               hoạt, tướng quân không nên xem nhẹ, thực tế muốn dồn quân Quan Vũ ra
               tiền tuyến.
                  Lần này thì Quan Vũ mắc bẫy, bị lừa. Quan Vũ cảm thấy bên phía Đông

               Ngô đời đời khác hẳn nhau. Khởi đầu, tướng lĩnh thủ quân là Chu Du. Người
               này hùng tài, dạ sói, tiếc là phải chết sớm, là “con quỷ đoản mệnh”. Chu Du
               chết, đổi thành Lỗ Túc, tuy cũng rất lợi hại nhưng là “kẻ hòa nhã”. Lỗ Túc
               chết, đổi thành Lã Mông, tuy cũng là một viên chiến tướng, nhưng là “mầm
               bệnh”.  Lúc  này  đổi  là  Lục  Tốn,  chưa  có  tiếng  tăm  và  là  “con  mọt  sách”.
               Đúng là bên phía Tôn Quyền đã hết cái hay, chẳng đáng bận tâm. Quan Vũ
               từng bước điều quân ra phía Phàn Thành.

                  Tin Quan Vũ vừa rút quân được Lục Tốn báo ngay đến Tôn Quyền, kèm
               theo  là  kế  hoạch  vây  bắt  và  tiêu  diệt,  Tôn  Quyền  cũng  bắt  đầu  điều  binh

               khiển tướng, còn Quan Vũ thì hoàn toàn như người ngồi trong trống. Quan
               Vũ không hề biết, bề ngoài là “mầm bệnh” ôn hòa, khiêm nhường và “con
               mọt sách”, kỳ thực là “lũ cáo” lòng dạ lang sói; bề ngoài là minh quân đang
               vỗ tay tán thưởng chiến tích ở Phàn Thành, kỳ thực là kẻ thù nhanh chóng
               đang mài dao ở phía sau. Đương nhiên Quan Vũ không hề nghĩ rằng, người
               bạn đồng minh này đang câu kết với kẻ thù, cùng nhau liên hợp nhằm lấy đầu
               mình.

                  Tôn Quyền câu kết với Tào Tháo, không chỉ nằm ngoài ý nghĩ của Quan
               Vũ, còn làm cho rất nhiều người thấy khó hiểu. Chẳng phải Tôn Quyền là kẻ
               thù của Tào Tháo và là đồng minh của Lưu Bị hay sao? Sao có thể từ thù

               thành bạn với Tào Tháo, trở mặt coi Lưu Bị thành thù? Thực ra trong quan hệ
               chính trị của nhiều phía, chưa hề có gì là bạn vĩnh viễn, là thù vĩnh viễn.
               Trong  trận  chiến  Xích  Bích,  Tào  Tháo  là  mối  uy  hiếp  lớn  nhất  thì  đương
               nhiên phải liên minh với Lưu Bị. Nhưng lúc này, sau khi Lưu Bị “mượn” để
               có  Nam  quận,  rồi  đoạt  Ích  châu,  đóng  ở  Hán  Trung,  lại  chiếm  nốt  Phòng
               Lăng (nay là huyện Phòng, Hồ Bắc) rồi Thượng Dung (nay là Trúc Sơn, Hồ
   340   341   342   343   344   345   346   347   348   349   350