Page 355 - Phẩm Tam Quốc
P. 355

Lưu Bị ở Hán Trung. “Tần Hán sử” của ngài Lã nói: “binh có lợi khi cùng ra

               quân, đầu đuôi tương ứng, tiếc là quân Lưu Bị chưa về, quân Quan Vũ đã nổi
               dậy”. Đối với điều này, tôi thấy có gì đó chưa đúng. Lưu Bị tiến quân Hán
               Trung vào năm Kiến An thứ XXIII (Công nguyên năm 218). Chém Hạ Hầu
               Uyên  ở  núi  Định  Quân  vào  tháng  giêng  năm  Kiến  An  thứ  XXIV  (Công
               nguyên năm 219). Tào Tháo đến gần Hán Trung vào tháng ba năm đó, tháng
               năm đã đưa quân về Tràng An. Nếu Quan Vũ có ý hạn chế Tào Tháo, vì sao
               không ra tay sớm hơn? Chờ đến tháng bảy, lúc Lưu Bị đã chiếm Hán Trung,

               tự xưng là Hán Trung vương mới tấn công Tương Phàn, chẳng phải là thừa
               sao?
                  Vì vậy, hành động của Quan Vũ chỉ có thể hiểu là được voi đòi tiên. Nói

               dễ nghe là thừa thắng tiến tiếp, giành thắng lợi nữa; nói khó nghe là tham lam
               không biết lượng sức. Vậy cuối cùng rơi vào tình trạng nào? Điều này liên
               quan tới vấn đề nhỏ đã nói ở phần trước, tức là có nên tiến đánh Tương Phàn
               hay không?

                  Đã có hai ý kiến về vấn đề này. Một loại cho rằng “nên đánh”, có hai nội
               dung:  1-  Theo  quy  hoạch  đã  bàn  ở  Long  Trung  cho  Lưu  Bị  của  Gia  Cát
               Lượng,  Tương  Dương  và  Phàn  Thành  sớm  muộn  gì  cũng  phải  lấy.  Lấy
               Tương Phàn mới có được cả Kinh châu. Cái đó gọi là “tất phải đánh”; 2-
               Quan Vũ không phải hoàn toàn không có khả năng lấy Tương Phàn, chí ít là

               có điều kiện: 1. Hơn nửa năm trước đã có sự kiện phản lại Tào Tháo ở vùng
               Nam Dương, rõ ràng là nền thống trị của Tào Tháo ở phía bắc Kinh châu
               không ổn định; 2. Lưu Bị đã có Hán Trung, lại có thêm Thượng Dung, lòng
               quân phấn chấn, khí thế bừng bừng; 3. Ở phía đông Tôn Quyền tiến công
               Hợp Phì, có thể trống giong cờ mở. Bên phía Tào Tháo, vừa rút khỏi Hán
               Trung vừa phải đối phó với Tôn Quyền, không tránh khỏi, giữ chỗ này mất
               chỗ kia, thế gọi là “có thể đánh”. Cần phải đánh thêm có thể đánh, vậy kết

               luận là “nên đánh”.
                  Nhưng ngài Hà Tư Toàn lại có cách nhìn khác. Ông cho rằng, cuộc chiến
               Tương Phàn của Quan Vũ là cuộc chiến “mạo hiểm về quân sự, không đúng

               thời cơ”. Theo quan điểm của ngài Hà trong Tam quốc sử, Lưu Bị vừa đoạt
               Hán Trung đang cần ổn định thế cục, dưỡng quân nghỉ ngơi, đâu có thể vừa
               đánh lại đánh tiếp? Đó là điều một. Lưu Bị định xong Hán Trung. Quan Vũ đi
               lấy  Tương  Phàn,  một  trước  một  sau,  không  phải  ra  quân  bằng  hai  đường,
               đông tây cùng kẹp đánh, hơn nữa thiên hạ không có biến động, không phù
               hợp với thiết kế của Gia Cát Lượng. Đó là điều hai. Quân của Quan Vũ, tiếng
   350   351   352   353   354   355   356   357   358   359   360