Page 360 - Phẩm Tam Quốc
P. 360
kẻ thù nghe tiếng đã khiếp sợ, lại vừa đại phá quân Tào ở Phàn Thành, uy
trấn thiên hạ, bức Tào Tháo suýt nữa phải dời đô, mà lại bại trận như núi lở.
Tào Tháo không ngờ tới? Đúng, cũng không ngờ tới. So với Tào Tháo, Tôn
Quyền thì Lưu Bị càng không ngờ tới. Đúng là Lưu Bị không hề biết Tào
Tháo và Tôn Quyền đã ngấm ngầm câu kết, Lã Mông, Lục Tốn ra quân từ hai
đường, áo trắng qua sông, lén đánh Nam quận, đúng là sấm gầm không kịp
bịt tai. Đúng vậy, tháng bảy Kiến An năm thứ XXIV (Công nguyên năm
219), tiến đánh Tương Phàn, tháng mười hai cùng năm bại trận chạy về Mạch
Thành, thời gian chưa đến nửa năm. Nhưng tình thế chiến tranh lại thay đổi
trong nháy mắt. Nên nhớ, trước khi Tào Tháo phát tán lá thư của Tôn Quyền,
Quan Vũ vẫn tin rằng mình sẽ thắng. Ngay cả khi đã biết ý đồ của Tôn
Quyền, Quan Vũ vẫn chưa chịu rời bỏ Phàn Thành. Nghĩa là Quan Vũ cũng
chưa nghĩ rằng mình sẽ thất bại, bên phía Lưu Bị chỉ nghe toàn tin thắng lợi
thì việc gì phải cử viện binh. Chờ khi Quan Vũ chúng phản thân li, bại trận
chạy về Mạch Thành, Lưu Bị có muốn cứu cũng không kịp, trừ phi Lưu Bị có
quân lính từ trên trời xuống.
Kết luận cuối cùng là: Thất bại chạy về Mạch Thành, bỏ mất Kinh châu là
kết quả việc Tôn Quyền và Tào Tháo liên kết nhằm ngăn cản tập đoàn Lưu
Bị. Bên phía tập đoàn Lưu Bị, Quan Vũ chịu trách nhiệm trực tiếp. Lưu Bị
chịu trách nhiệm của người lãnh đạo. Gia Cát Lượng không chịu trách nhiệm.
Nhung bất kể là ai chịu trách nhiệm, Lưu Bị không thể nhận tất cả và cũng
không chịu buông xuôi. Vậy Lưu Bị đã làm gì và kết quả sẽ như thế nào?