Page 362 - Phẩm Tam Quốc
P. 362
phía Tào Tháo. Theo Lưu Chương truyện, Ngô chủ truyện trong Tam quốc
chí và lời chú dẫn Ngụy lược của Bùi Tùng Chi trong Vũ đế kỷ, sau khi đoạt
lại Nam quận, Tôn Quyền tuyên bố không thừa nhận chức Ích châu mục của
Lưu Bị, vẫn coi Lưu Chương là Ích châu mục, đóng tại Tỉ Quy. Tào Tháo
cũng tiến cử Tôn Quyền là Phiêu kỵ tướng quân, giá tiết, lĩnh Kinh châu mục,
phong Nam Xương hầu; Tôn Quyền dâng biểu xưng thần, còn chủ trương
Tào Tháo nên xung đế. Tức là Tôn Quyền thừa nhận Tào Tháo là “trung
ương”, Tào Tháo thừa nhận Kinh châu là của Tôn Quyền, Tôn Quyền không
thừa nhận Ích châu là của Lưu Bị. Chúng ta đều biết, trước đó Lưu Bị là
“mục của hai châu”, vừa là Kinh châu mục vừa là Ích châu mục. Lúc này,
theo lập luận của Tào Tháo và Tôn Quyền, Lưu Bị chẳng là gì cả, đương
nhiên Lưu Bị sẽ không chịu.
Tôn Quyền cũng biết Lưu Bị sẽ không chịu. Cho dù Tôn Quyền có thừa
nhận Lưu Bị là Ích châu mục, Lưu Bị cũng sẽ không chịu. Vì lợi, Lưu Bị phải
đoạt lại Kinh châu; vì nghĩa, Lưu Bị sẽ trả thù rửa hận. Khó tránh khỏi một
trận đánh lớn, Tôn Quyền không thể không có chuẩn bị.
Vì vậy Tôn Quyền đã có chuẩn bị đầy đủ về cả hai mặt chính trị và quân
sự. Về mặt chính trị, điều quan trọng là Tôn Quyền tích cực dựa hẳn vào Tào
Ngụy. Kỳ thực, trước khi nổ ra chiến tranh giành giật Kinh châu, Tôn Quyền
đã ngầm liếc mắt đưa tình với Tào Tháo. Mùa xuân năm Kiến An thứ XXII
(Công nguyên năm 217), Tôn Quyền đã cử người sang “xin hàng” Tào Tháo,
Tào Tháo cũng đánh tiếng sẽ lại kết làm thân gia với Tôn Quyền (thề lại kết
hôn). Vì vậy mới có sự câu kết giữa hai bên khi nổ ra cuộc chiến giành Kinh
châu. Sau trận chiến đó, Tôn Quyền vẫn tiếp tục dựa vào Tào Ngụy. Tháng
mười, năm Kiến An thứ XXV, (Công nguyên năm 220), Tào Phi thay Hán
xưng đế, tập đoàn Lưu Bị phản đối mãnh liệt, xỉ vả Tào Phi, nhưng phía Tôn
Quyền vẫn giữ yên lặng. Đến tháng bảy, Tào Phi Hoàng Sơ năm thứ II (Công
nguyên năm 221), lúc Lưu Bị đánh Ngô, thì tháng sau, Tôn Quyền đã dâng
biểu xưng thần lên Tào Phi, và tháng mười một thì nhận xưng hiệu Ngô
vương do Tào Phi sách phong, năm sau kiến nguyên là Hoàng Vũ. Lúc này,
Tào Phi và Lưu Bị đã xưng đế, Tôn Quyền trở thành quốc vương một vương
quốc độc lập, hình thế ba nước chân vạc đã hình thành.
Có điều về mặt danh nghĩa, lúc này Tôn Quyền chỉ là phiên vương của
vương triều Tào Ngụy (Công nguyên năm 229 mới xưng đế). Đạt tới mức
này, đối với Tôn Quyền chẳng dễ dàng gì. Bởi vì điều một, coi như đã thừa
nhận Tào Phi “cướp Hán” là chính đáng. Điều hai, chứng tỏ quan hệ giữa Tào

