Page 367 - Phẩm Tam Quốc
P. 367

có khả năng kết quả sẽ khác.

                  Chúng ta hãy xem xem Lục Tốn đã dùng binh như thế nào?

                  Theo Tam quốc chí- Tiên chủ truyện, Thục, Chương Vũ năm thứ II, tức
               Ngô Hoàng Vũ năm đầu, tháng giêng Ngụy, Hoàng Sơ năm thứ III (Công
               nguyên năm 222), tiền quân Lưu Bị đã đến Đi Lăng (thành cổ về phía đông
               nam thị trấn Nghi Xương, Hồ Bắc ngày nay). Tháng hai, Lưu Bị đến Khiếu
               Thành (cách ba mười dặm về phía bắc thị trấn Nghi Đô, Hồ Bắc ngày nay).

               Theo chú dẫn Ngô thư và Tư trị thông giám của Bùi Tùng Chi trong Tam
               quốc chí – Lục Tốn truyện và trong chuyện này, bấy giờ tướng lĩnh bên Ngô
               nhao nhao đòi đánh, nhưng Lục Tốn không đồng ý. Lục Tốn hiểu rõ, Lưu Bị
               vừa đến còn rất mạnh, cần phải bình tĩnh ứng chiến, còn nói với tướng lĩnh,
               đại quân Lưu Bị vừa xuôi dòng tới đây, khí thế đang hăng, nhuệ khí đang
               vượng, chiếm vùng cao điểm, ở nơi hiểm yếu, không thể dễ dàng phá được
               chúng, giành toàn thắng lại càng khó. Nếu ra quân bất lợi, ảnh hưởng toàn

               cục, vấn đề sẽ nghiêm trọng. Có điều, quân Thục hành quân trên núi, triển
               khai khó khăn, lâu ngày sẽ thành quân mệt mỏi, hãy chờ xem tình thế diễn
               biến thế nào. Tướng lĩnh nghe xong lại cho Lục Tốn là kẻ nhát gan sợ việc,
               “đều thấy phẫn nộ”.

                  Lục Tốn đã có suy nghĩ của riêng mình. Lục Tốn lệnh toàn quân lùi sâu về
               phía sau, nhường hàng mấy trăm dặm sườn núi hiểm trở cao ngất cho Lưu Bị,
               quân Ngô giữ vững trước trận ở Khiếu Đình, không ra ứng chiến. Chẳng còn
               cách nào khác, Lưu Bị đành phải lệnh tướng Ngô Ban lĩnh hàng mấy ngàn
               quân hạ trại chỗ đất bằng. Các tướng lĩnh bên Ngô đều nói: lúc trước quân
               Thục ở trong núi không đánh được, bây giờ trên đất bằng có thể đánh rồi

               chứ? Lục Tốn lại nói: khoan đã! Lưu Bị làm vậy tất có gian trá. Quả nhiên,
               Lưu Bị thấy mình không giấu được Lục Tốn, bèn cho cả tám ngàn quân mai
               phục trong hang núi đánh thẳng ra. Lúc này tướng lĩnh bên Ngô mới vỡ nhẽ,
               bái phục Lục Tốn liệu việc như thần.

                  Thực ra chỗ hơn người của Lục Tốn không chỉ ở biết thần cơ diệu toán mà
               còn có sự trầm tĩnh. Ai đã đọc Tào Quệ luận chiến đều rõ: “chiến tranh cần
               dũng khí. Một ra oai, hai yếu dần, ba cạn kiệt”. Quân Thục xuôi xuống, khí
               thế  hung  dữ,  hận  là  không  thể  nuốt  nốt  Đông  Ngô.  Nhưng  khi  họ  đến  Di
               Lăng, đến tiền tuyến Khiếu Đình đã bị quân Ngô chốt chặt, suốt trong mấy
               tháng không tìm được cơ hội quyết chiến. Thêm vào đó, việc vận chuyển khó

               khăn,  không  đủ  lương  thực.  Khí  trời  nóng  bức,  tinh  thần  ngày  càng  bạc
               nhược, sĩ khí cũng ngày càng sa sút. Lúc này Lục Tốn mới tuyên bố, giờ phút
   362   363   364   365   366   367   368   369   370   371   372