Page 368 - Phẩm Tam Quốc
P. 368

phản công đã tới.

                  Theo Tam quốc chí – Văn đế kỷ và Nhị Thập sử sóc nhuận biểu của Trần
               Viên,  tháng  sáu  nhuận  năm  đó  Lục  Tốn  quyết  định  phản  công.  Lục  Tốn
               truyện nói: lúc đó tướng lĩnh quân Ngô lấy làm khó hiểu. Họ cho rằng, lúc
               Lưu Bị vừa nhập cảnh mới là lúc tiến công Lưu Bị. Lúc này kẻ địch đã vào

               sâu năm, sáu trăm dặm, hai bên đã kình địch bảy, tám tháng trời. Lúc này
               Lưu Bị đã vững chân, gia cố xong những nơi hiểm yếu, còn có thể đánh được
               không? Lục Tốn nói, Lưu Bị là kẻ giảo hoạt (Bị thật gian giảo), Kinh nghiệm
               phong phú, hiểu biết rộng (trải nhiều việc), lúc mới đến suy nghĩ chu đáo
               hơn, vì vậy chúng ta không nên giao đấu. Sau mấy tháng, quân sĩ đã mệt mỏi,
               ý chí giảm sút, chẳng còn chiêu gì đáng kể (binh mệt chí giảm, mưu kế đã

               hết). Nay chính là lúc chúng ta tiêu diệt lũ giặc đó.
                  Nói là vậy, nhưng Lục Tốn vẫn quyết định hành sự thận trọng, “đánh trước
               một doanh”, kết quả “bất lợi”. Chư tướng đều nói: xem kìa, chết uổng mất

               nhiều người. Lục Tốn cho là không phải chết uổng. Vì Lục Tốn đã thấy được
               chỗ sơ hở của Lưu Bị tìm được biện pháp để phá giặc.
                  Vậy, Lưu Bị bố trận có sơ hở gì, Lục Tốn có chiêu gì mới để phá địch? Sau

               khi đến tiền tuyến, Lưu Bị lệnh cho quân lính lập vô số những doanh trại san
               sát bên nhau hàng bảy trăm dặm từ Vu Hiệp đến Di Lăng. Theo Tam quốc
               chí – Văn đế kỷ, lúc đó Tào Phi cũng đoán Lưu Bị sẽ bại. Tào Phi nói: Lưu
               Bị không hiểu cách dùng binh (Bị không biết dùng binh), doanh trại san sát
               cách hàng bảy trăm dặm đâu có thể chống lại địch? Hơn nữa, không nên lập
               doanh trại ở đó. Chẳng bao lâu nữa sẽ có tin thắng trận của Tôn Quyền.

                  Tào Phi ở Lạc Dương xa xôi còn nhìn thấy sơ hở của Lưu Bị, lẽ nào chỉ
               cách nhau gang tấc, Lục Tốn lại không thấy? Theo Tam quốc chí – Lục Tốn
               truyện, trong lúc hai bên còn kình địch nhau, Lục Tốn từng dâng sớ lên Tôn
               Quyền trình bày kế sách của mình. Trong bản sớ tâu Lục Tốn nói: điều làm

               thần lo ngại nhất là Lưu Bị “thủy lục cùng tiến”. Nào ngờ Lưu Bị đã bỏ qua
               điều kiện thuận lợi đó, ngược lại để thủy quân lên bờ, hạ trại san sát bên nhau
               trong rừng núi. Điều đó khác gì tự mình chui vào đất bại. Vì vậy, sau lần
               trinh sát bằng hỏa lực đó, Lục Tốn đã có cách.

                  Biện pháp của Lục Tốn khá đơn giản – nổi lửa, trong trận chiên Xích Bích
               liên quân Ngô – Lưu đã từng dùng. Theo Tam quốc chí – Lục Tốn truyện,
               Lục Tôn lệnh từng binh sĩ mang theo một bó cỏ, và phóng hỏa gần doanh trại
               quân Bị, đồng thời tấn công luôn. Cùng với thế lửa rừng rực, các cánh quân
               khác nhất loạt xuất kích. Thế rồi Lục Tốn phát lệnh, chủ lực quân Ngô tề tập
   363   364   365   366   367   368   369   370   371   372   373