Page 366 - Phẩm Tam Quốc
P. 366

là  nước  nhỏ,  một  mình  Vũ  là  đại  tướng,  nay  Vũ  chết,  ai  là  người  dám  ra

               quân? Lưu Hoa khẳng định sẽ có người dám. Lưu Hoa nói, tuy Thục vừa nhỏ
               vừa yếu, nhưng sách lược của Lưu Bị lại là, phải bằng vũ lực để mạnh hơn,
               nên họ sẽ mở cờ gióng trống, diễu võ giương oai để tỏ rõ sức mạnh có thừa.
               Hơn nữa, Lưu Bị và Quan Vũ “nghĩa là quân thần, ân là cha con”, Quan Vũ
               chết nếu không báo thù thì coi sao được.

                  Lưu Hoa nói cũng có lý, có thể lúc đó Lưu Bị cũng nghĩ như vậy. Tóm lại,
               tôi thấy có ba nguyên nhân khiến Lưu Bị đánh Ngô: thứ nhất, tình cảm Quan
               Vũ và Lưu Bị như tay chân, cùng sống cùng chết, thù đó không thể không
               báo. Thứ hai, trong thời đại cá lớn nuốt cá bé, Lưu Bị bé nhỏ, tất phải lấy
               công để thủ; Tào Ngụy quá mạnh, chỉ có thể công kích Đông Ngô. Đương

               nhiên, ở đây còn một nguyên nhân quan trọng nữa, không thể không đoạt lại
               Kinh châu. Phần trước đã nói, Kinh châu là mạng sống của Lưu Bị, chẳng
               nhẽ cứ để ở trong tay Tôn Quyền? Nguyên nhân thứ ba chính là điều này.

                  Đương nhiên muốn đoạt lại Kinh châu phải tính kế lâu dài, phải chuẩn bị
               kỹ. Chí ít cũng phải đầy đủ mọi mặt trong quá trình chiến tranh. Theo Tam
               quốc chí – Hoàng Quyền truyện, Biên tướng quân Hoàng Quyền lúc đó lo
               ngại từ xa đánh thẳng vào là có phần mạo hiểm, từng nói với Lưu Bị nên
               đánh đâu chắc đó. Hoàng Quyền nói: quân Ngô kiêu dũng thiện chiến, đối
               phó không dễ; quân ta tiến xuống theo đường sông, tiến dễ lui khó. Vì vậy vi

               thần xin làm tiên phong thăm dò nông sâu trước, bệ hạ chỉ huy ở hậu phương
               là được. Lưu Bị không nghe, còn điều Hoàng Quyển đến Giang Bắc, và mặc
               tất cả, tự mình tiếp tục tiến tới.
                  Lưu Bị đã sai lầm. Thực tế thì trong cả trận đánh ở Khiếu Đình tình cảm

               Lưu Bị bộc lộ bằng hai chữ: nôn nóng. Tất nhiên, nếu đối phương cũng nôn
               nóng thì còn được. Tiếc rằng chủ soái của đối phương không những không
               nôn nóng, mà hết sức trầm tĩnh. Hơn nữa, Lưu Bị càng nôn nóng, đối phương
               càng lạnh lùng. Đây cũng là nguyên nhân thứ ba khiến Lưu Bị thất bại trong
               trận Khiếu Đình. Lục Tốn chỉ huy chắc chắn.

                  Lục Tốn là tổng chỉ huy quân Ngô trong trận Khiếu Đình. Theo Tam quốc
               chí – Lục Tốn truyện, sau khi Lưu Bị đưa quân xuống phía đông, Tôn Quyền
               lệnh Lục Tốn là đại đô đốc, giá tiết, (ý là có thượng phương bảo kiếm), sai
               Chu Nhiên, Phan Chương, Tống Khiêm, Hàn Đang, Từ Thịnh, Tôn Hoàn,
               Tiên Vu Đan lĩnh năm vạn quân ngược lên chống giặc. Lúc này nhìn lại, thấy

               quyết sách của Tôn Quyền là hoàn toàn chính xác, cách dùng người hết sức
               thỏa đáng. Thực tế cho hay, nêu trận đánh này không do Lục Tốn chi huy thì
   361   362   363   364   365   366   367   368   369   370   371