Page 374 - Phẩm Tam Quốc
P. 374

Vì vậy, hậu thế có nhiều người ý kiến khác với Trần Thọ. Trước hết là Tôn

               Thịnh thời Tấn rất nghi ngờ, Tôn Thịnh cho việc gửi con của Lưu Bị là việc
               hoang đường (Bị sai Lượng, làm loạn chế). Theo chú dẫn của Bùi Tùng Chi
               trong Tam quốc chí – Gia Cát Lượng truyện, Tôn Thịnh có bài dài bàn về
               chuyện này. Theo ông mấu chốt việc gửi con là chọn đúng người, và việc gì
               còn phải nói như vậy. Nếu đã chọn đúng người thì không cần phải nói gì nữa,
               vì không nói, đối phương cũng sẽ một lòng trung trinh, (gửi đúng người hiền
               thì không phải hối); còn như chọn sai người thì càng không thể nói như vậy,

               vì nói thế là ngang như mở đường cho kẻ đó phản nghịch cướp ngôi (chọn sai
               thì không nên mở đường thoán nghịch). Vì vậy Tôn Thịnh nói: xưa nay chưa
               hề có việc gửi con như vậy (lời cố mệnh phải là lời chân tình, lời giả dối
               không phải lời gửi con). Có điều Lưu Bị đã gặp vận, may sao Lưu Thiền
               không mấy có chủ ý, không hay nghĩ ngợi lung tung (may sao Lưu Thiền tối
               dạ, không mấy nguy hại), Gia Cát Lượng uy vọng cao lớn, đủ để trấn an (Gia

               Cát  uy  lược,  đủ  để  chống  lại  kẻ  khác),  nên  không  xảy  ra  chuyện  gì.  Nếu
               không, cả thành đã lời ra tiếng vào, lòng người xao xuyến.
                  Lúc này nhìn lại thấy lời bình của Tôn Thịnh không thật chân tình, coi Lưu
               Bị đã “lỡ lời”. Vì vậy, trong Tam quốc chí – tập giải gần đây của Lư Bật đã

               có lời phản bác lại Tôn Thịnh, cho rằng lời gửi con của Lưu Bị là “xuất phát
               từ tình cảm”, có cảm xúc mới thành lời (có cảm xúc mới nói nên lời), không
               kịp nghĩ ra điều gì khác (thốt lời không có giả dối)! Lư Bật cho rằng, điều
               Lưu Bị quan tâm lúc đó là “con không khá”, điều lo lắng là “cơ nghiệp suy
               sụp”, cứ nghĩ đến là “bực, lo tìm người hiền”, còn bụng dạ nào mà quanh co;

               dựa vào cái gì để nghi ngờ Lưu Bị giả dối (vì gì để ngờ có dối trá)?
                  Đương nhiên đây cũng chỉ là một cách nghĩ và có phần hợp lí. Nhưng cũng
               phải nói: cái gọi là “xuất phát từ tình cảm” cũng chỉ là lời suy đoán. Cuối
               cùng, chúng ta đều không phải là Lưu Bị, ai có thể khẳng định Lưu Bị đã

               nghĩ như vậy. Lư Bật có thể suy đoán thì đương nhiên người khác cũng có
               thể. Như trong Lưu Bị truyện của ngài Trương Tác Diệu cho rằng Lưu Bị có
               dụng ý khác, hơn nữa “ý tứ thực rõ ràng”, tức là một cách nói buộc Gia Cát
               Lượng phải biểu lộ sự trung thành. Ngài Trương cho rằng, Lưu Bị “có nghi
               ngờ lớn” đối với Gia Cát Lượng. Để đảm bảo hoàng vị của con mình vững
               như núi Thái Sơn, Lưu Bị đã “bức Gia Cát Lượng không còn chỗ để suy nghĩ

               khác”, chỉ còn cách nước mắt giàn giụa, quỳ xuồng mà thề thốt. Đúng như
               Vương Phu Chi đã nói trong Độc thông giám luận, Lưu Bị đã nói đến như
               vậy thì Gia Cát Lượng còn có cách gì để giải tỏa mối nghi ngờ đó, ngoại trừ
               việc moi ruột gan ra cho Lưu Bị xem (lấy máu trong tim ra, mới hết được
   369   370   371   372   373   374   375   376   377   378   379