Page 410 - Phẩm Tam Quốc
P. 410

trong Tam quốc chí – Mã Lương truyện, vào năm Kiến Hưng thứ III (Công

               nguyên năm 225), Gia Cát Lượng đi đánh Nam Trung, Mã Tắc đưa tiễn hàng
               mấy dặm đường. Trước lúc chia tay, Gia Cát Lượng nói với Mã Tắc: “Hai
               chúng ta tuy bàn bạc đã nhiều năm (cũng tính kế nhiều năm), nhưng ta nghĩ
               nhất định hôm nay ngươi sẽ có ý hay (nay có kế hay)”. Mã Tắc liền đề xuất
               “phương châm mười sáu chữ” nổi tiếng: “công tâm là trước, công thành là
               sau, tâm chiến là trước, binh chiến là sau”. Gia Cát Lượng “nhận kế đó”, nên
               có được “bảy lần bắt Mạnh Hoạch” sau này.

                  Đương nhiên không có ý kiến của Mã Tắc, tôi nghĩ Gia Cát Lượng cũng sẽ
               làm như vậy. Nhưng Mã Tắc có thể có cùng suy nghĩ với Gia Cát Lượng,
               chẳng phải anh hùng có cùng mưu lược sao? Rõ ràng Mã Tắc là nhân tài, là

               người tài mới có hy vọng, vẫn theo Tương Dương ký, khi Mã Tắc mất, có cả
               hơn chục vạn người rơi lệ, Mã Tắc đâu chỉ có một mình Gia Cát Lượng và rõ
               ràng Mã Tắc có thể không phải chết.

                  Ở đây lại có ba vấn đề: Đã vậy, vì sao Gia Cát Lượng cứ phải giết Mã Tắc?
                  Phần trước đã nói, Tưởng Uyển đã hỏi Gia Cát Lượng về vấn đề này. Gia
               Cát Lượng đã trả lời thế nào? Gia Cát Lượng nước mắt lưng tròng, nói: Tôn

               Vũ là người chấp pháp nghiêm minh nên không hề có kẻ thù, nay thiên hạ
               phân chia, ly tán (bốn biển chia lìa), không biết bao giờ mới hết chiến tranh
               (mới hết binh đao). Nếu không tôn phép giữ luật, chúng ta biết dựa vào đâu
               để chiến thắng kẻ thù (nếu lại bỏ pháp, thì lấy gì để đánh giặc).

                  Nếu nói vậy thì hiển nhiên để “trị Thục theo phép”, Gia Cát Lượng phải
               “gạt lệ chém Mã Tắc”. Muốn “trị Thục theo phép” thì phải làm theo nguyên
               tắc trị pháp – vương tử phạm pháp cũng tội như thứ dân. Phải thiết diện vô tư,
               phải chấp pháp như sơn, quyết không vì thân mà bỏ pháp, quyết không vì tình
               mà quên pháp. Về mặt này, Gia Cát Lượng là mẫu mực thiên cổ. Sau khi rút
               về Hán Trung, Gia Cát Lượng xem xét kỹ về trách nhiệm để mất Nhai Đình.

               Theo Vương Bình truyện và Triệu Vân truyện trong Tam quốc chí, ngoài việc
               hạ ngục xử tử Mã Tắc, còn giết tướng quân Trương Tu, Lý Thịnh, đoạt binh
               quyền  từ  tay  tướng  quân  Hoàn  Tập,  giáng  chức  Triệu  Vân  từ  Trấn  đông
               tướng  quân  thành  Trấn  quân  tướng  quân.  Duy  nhất  có  Vương  Bình  được
               thăng chức, thêm là tam quân, thống lĩnh năm bộ (thống soái quân tinh nhuệ
               gồm một vạn người Thanh Khương), là Doanh sự (phụ trách đại bản doanh
               của  Gia  Cát  Lượng),  lên  làm  Thảo  khấu  tướng  quân  (nguyên  là  Tì  tướng

               quân), phong Đình hầu. Bản thân Gia Cát Lượng cũng bị xử lý. Theo Tam
               quốc chí – Gia Cát Lượng truyện, theo thỉnh cầu “xin giảm ba bậc” của Gia
   405   406   407   408   409   410   411   412   413   414   415