Page 412 - Phẩm Tam Quốc
P. 412

nguyên tắc lại vừa có tính linh hoạt. Vì vậy, Xuân Thu đại nghĩa đã có quy

               định “chiến bại trách soái” lại có cả cách nói “phạt không thăng chức”. Vì
               nếu  không  trách  soái  thì  mọi  người  không  có  trách  nhiệm;  còn  như  chính
               pháp với chủ soái, thể tất người thân sẽ đau khổ, kẻ thù sẽ vui sướng, là giúp
               đỡ kẻ thù. Vì vậy, khi chủ soái phạm sai lầm, cần phải xử lý với một mức độ
               vừa phải. Vì thế, Tào Tháo không thể tự sát, chỉ có thể cắt tóc thay đầu; Gia
               Cát  Lượng  cũng  chỉ  “tự  giáng  ba  bậc”,  đồng  thời  vẫn  “làm  việc  của  thừa
               tướng, quán xuyến như trước”. Trên thực tế, Tào Tháo “cầm kiếm cắt tóc

               ném xuống đất”, ngang như tự phán xử tội phải cắt tóc; Gia Cát Lượng giáng
               làm Hữu tướng quân cũng không phải nhẹ. Không thể coi đó là làm trò.
                  Thứ hai, dám nhận sai. Với cách nói ngày nay thì “sự sơ suất ở Nhai Đình”

               là  bản  kiểm  điểm  của  Gia  Cát  Lượng.  Người  Trung  Quốc  thích  viết  kiểm
               điểm, giỏi viết kiểm điểm, ngay như hoàng đế cũng có “chiếu kể tội mình”,
               những người hối lỗi sâu sắc thì ít, người nói năng dối trá thì nhiều. Bản sơ
               suất ở Nhai Đình của Gia Cát Lượng không có chỗ nào nói quá, đều là thực
               sự cầu thị, tự đáy lòng. Ở đó có mấy điểm đáng lưu tâm: 1- Nhận mọi trách
               nhiệm “tất cả là do thần”. 2- Nêu rõ mấu chốt của vấn đề (nhận nhiệm vụ
               nhưng không có biện pháp). 3- Định ra chế độ vấn trách (Xuân Thu trách

               soái). 4- Sử dụng biện pháp cải tà quy chính. Điểm này không có trong bản
               kiểm điểm, nhưng đã làm. Sau thất bại Nhai Đình, Gia Cát Lượng ra tiền
               tuyến để chỉ huy, sẽ hết cảnh “nhận nhiệm vụ nhưng không có biện pháp”
               hoặc “vi lệnh”, “mất cảnh giác”. Đây là điểm hơn người của Gia Cát Lượng.
               Thực tế thì, con người không thể không phạm sai lầm, Gia Cát Lượng cũng

               không ngoại lệ. Cái hay là Gia Cát Lượng biết nhìn thẳng vào sai lầm, tránh
               việc mất bò mới lo làm chuồng. Người xưa nói: “Biết sai để sửa mới là điều
               quan  trọng”.  Từ  trận  chiến  Nhai  Đình,  Gia  Cát  Lượng  biết  tổng  kết  kinh
               nghiệm có được bài học mới là giỏi.

                  Thứ ba, thưởng phạt phân minh. Mã Tắc trực tiếp làm mất Nhai Đình, xử
               tử, Triệu Vân tuy để “thất lợi ở Kỳ Cốc”, nhưng vì “mình yếu địch mạnh” lại
               biết “cùng quân cố thủ, chưa đến đại bại”, giáng chức; Vương Bình trước trận
               đánh “có lời can Tắc”, sau lúc bại trận đã “gan dạ đứng vững”, ngăn Trương
               Cáp tấn công, trọng thưởng. Là gì đây? Là: “Trị Thục theo phép, chấp pháp
               như sơn”.

                  Nhưng ở đây vẫn còn có vấn đề – Gia Cát Lượng làm việc đúng đắn như
               vậy, nhưng vì sao còn phải khóc?

                  Điều này không thể giải thích bằng việc “Trị Thục theo phép”. Ai cũng
   407   408   409   410   411   412   413   414   415   416   417