Page 417 - Phẩm Tam Quốc
P. 417

§40. HỌA TỪ BÊN TRONG

                  Lý Nghiêm bị phế, Mã Tắc bị giết, Ngụy Diên làm loạn là ba nghi án lớn
               trong “thời đại Gia Cát Lượng”. Xưa nay luôn có nhiều ý kiến khác nhau về

               giai đoạn lịch sử này. Có người nói Ngụy Diên trung thành hết mực, vô cớ bị
               hại, hàm oan chịu nhục; có người nói Ngụy Diên là loạn thần tặc tử, chết
               chưa hết tội, không phải xét lại; cũng có người nói, án của Ngụy Diên là từ
               “tranh chấp nội bộ”, mỗi bên đáng phải đánh năm chục roi. Vậy đâu là cách
               nói gần với sự thật lịch sử nhất?

                  Tập trước đã nói, do việc tranh giành quyền lực lúc lên lúc xuống, lúc ẩn
               lúc hiện trong nội bộ chính quyền Thục Hán, Gia Cát Lượng đã phải lao tâm
               khổ tứ, tìm trăm phương ngàn kế hòa giải các bên, thậm chí đã phải dùng cả
               biện pháp mạnh, dứt khoát. Năm Kiến Hung thứ VI (Công nguyên năm 228),
               Mã Tắc bị giết; năm Kiến Hưng thứ IX (Công nguyên năm 231) Lý Nghiêm

               bị phế. Hai đòn nặng đó, tuy tạm thời vỗ yên được mối quan hệ giữa ba tập
               đoàn lớn Kinh châu, Đông Châu, Ích châu, nhung bệnh thì chưa trị được tới
               gốc tới ngọn. Do vậy “cuộc đấu tranh riêng” trong nội bộ chính quyền Thục
               Hán đã dẫn tới cái gọi là “Ngụy Diên mưu phản”.

                  Nhiều người đã hiểu rõ sự kiện “mưu phản” của Ngụy Diên. Bởi vì Tam
               quốc diễn nghĩa đã miêu tả sự kiện này thực có thanh có sắc, tinh tế dễ nghe
               về mặt văn học, nên đã đi vào lòng người. Nhưng nếu lại coi đó là lịch sử thì
               không chỉ oan uổng cho Ngụy Diên, còn oan uổng cho cả Gia Cát Lượng.

                  Vì sao lại nói như vậy? Trước hết, chúng ta xem sử sách nói thế nào đã.
                  Tam quốc chí – Ngụy Diên truyện cho ta hay: Tháng tám năm Kiến Hưng

               thứ XII (Công nguyên năm 234), Gia Cát Lượng lâm bệnh và qua đời trong
               quân Bắc phạt. Lúc bệnh đã nặng, Gia Cát Lượng triệu Trưởng sử Dương
               Nghi, Tư Mã Phí Y, Hộ quân Khương Duy bàn về bố trí lui quân sau khi
               mình qua đời. Lệnh để Ngụy Diên đoạn hậu, thứ đến là Khương Duy. Nếu
               Ngụy Diên không theo lệnh, thì mặc, quân lệnh cứ xuất phát (nếu Diên không
               theo lệnh, quân cứ xuất phát). Sau lúc Gia Cát Lượng qua đời, Dương Nghi

               giữ kín không phát tang, phái Phí Y đi xem Ngụy Diên nghĩ thế nào. Quả
               nhiên  Ngụy  Diên  không  theo  lệnh,  đã  nổi  giận:  Thừa  tướng  tuy  qua  đời,
               nhưng Ngụy Diên ta còn sống (Thừa tướng mất, ta vẫn còn) vẫn có thể tác
               chiến với Ngụy quân (ta sẽ thống lĩnh ba quân đánh giặc), vì sao để lỡ mất
               việc lớn thiên hạ vì một người đã mất? (vì sao một người mất lại bỏ việc
               thiên hạ). Hơn nữa, Ngụy Diên ta là ai mà phải nghe Dương Nghi chỉ huy,
   412   413   414   415   416   417   418   419   420   421   422