Page 418 - Phẩm Tam Quốc
P. 418

phải đoạn hậu cho Dương Nghi (Ngụy Diên là ai mà phải nghe, phải đoạn

               hậu cho Dương Nghi)!
                  Thế rồi Ngụy Diên mặc tất cả, bố trí lại quân ngũ, còn muốn Phí Y liên
               danh để bố lệnh. Tất nhiên, Phí Y không ký tên, còn nói lừa rằng, để tôi về
               khuyên họ vậy! Dương Nghi là thư sinh (Trường sử là quan văn), chưa hề

               đánh  trận  (ít  có  việc  quân),  chắc  không  chống  lệnh  của  tướng  quân  (chắc
               không  vi  lệnh).  Ngụy  Diên  nghĩ  cũng  phải,  liền  để  Phí  Y  về  lại  đại  bản
               doanh. Phí Y ra khỏi cửa đã phóng ngựa chạy như bay. Ngụy Diên nghĩ lại
               thấy  hối,  cho  người  đuổi  theo  nhưng  không  kịp  (Diên  thấy  hối,  đuổi  theo
               nhưng không kịp). Sau cho người đi nghe ngóng, Dương Nghi đã chuẩn bị lui
               quân, bỏ mặc Ngụy Diên, theo lời dặn của Gia Cát Lượng (theo lời dặn của

               Lượng, các doanh theo thứ tự đã lui quân). Ngụy Diên tức giận hết chỗ nói,
               đã dẫn quân về nước trước cả Dương Nghi (lúc quân chưa đi đã đưa quân về
                                                                                       [1]
               Nam), hơn nữa qua sông là chặt cầu, đi khỏi là đốt sạn đạo  (đi xong là đốt
               sạn đạo). Ngụy Diên không chỉ công khai trở mặt với bọn Dương Nghi mà
               còn làm mất đường rút của đối phương. Đồng thời Ngụy Diên còn dâng biểu
               tuyên bố Dương Nghi mưu phản. Dương Nghi bị Ngụy Diên tranh lên trước,

               chặn mất đường rút, dồn vào chân tường, nên cũng tố cáo Ngụy Diên là mưu
               phản. Kết quả “chỉ trong một ngày, hịch cấp đều tới”, tin hàm của hai bên
               liên tiếp đến trước ngự tiền, đều nói đối phương “phản nghịch”. Đương nhiên
               Lưu  Thiền  chẳng  biết  thật  giả,  đành  phải  hỏi  Đổng  Doãn,  Tưởng  Uyển.
               Những người được hỏi đều nói, Dương Nghi không thể làm phản và không

               có ai đồng tình với Ngụy Diên (bảo vệ Nghi, nghi ngờ Diên).
                  Lúc này thì Ngụy Diên thực khó thoát. Một mặt, triều đình lệnh Tưởng
               Uyển đem Túc vệ doanh “ra hướng Bắc” nghênh chiến; Mặt khác, Dương
               Nghi lệnh công binh chặt cây sửa đường “ngày đêm hành quân”, đuổi gấp ở

               phía sau. Ngụy Diên đến trước, đóng quân ở cửa Nam Cốc (cửa Nam đường
               bao Tà Cốc ở phía tây bắc thị trấn Hán Trung, Thiểm Tây ngày nay), chặn
               đánh  Dương  Nghi.  Dương  Nghi  lệnh  Hà  Bình  chống  trả  ở  phía  trước.  Hà
               Bình tức là Vương Bình, mẹ họ Hà, bản thân từng được nuôi dưỡng ở nhà
               ngoại, nên mang họ Hà. Vừa trông thấy Ngụy Diên, Hà Bình đã xông lên

               trước, lớn tiếng: “tang lễ thừa tướng còn chưa làm, các ngươi đã dám thế này
               (thừa tướng mất, thân còn chưa lạnh, các ngươi sao dám thế này”)! Bộ hạ của
               Ngụy Diên nghe xong, biết là phía Ngụy Diên đã sai, nên họ không muốn
               liều mạng, đã hò nhau tản hết. Chẳng còn cách nào khác, Ngụy Diên đành
               mang con cùng một số thân tín chạy về Hán Trung, cuối cùng bị Mã Đại giết.
               Mã  Đại  theo  lệnh  của  Dương  Nghi  đã  mang  thủ  cấp  của  Ngụy  Diện  về.
   413   414   415   416   417   418   419   420   421   422   423