Page 420 - Phẩm Tam Quốc
P. 420

bại,  cũng  không  ngược  lên  Bắc  mà  vẫn  chạy  thẳng  về  Hán  Trung,  hướng

               Nam.  Điều  này  nói  rõ  Ngụy  Diên  không  muốn  hàng  Ngụy.  Không  muốn
               hàng Ngụy, sao gọi là mưu phản?
                  Vì  vậy,  Đổng  Doãn,  Tưởng  Uyển  cũng  chỉ  nghi  ngờ  Ngụy  Diên  “mưu
               phản”, không hề khẳng định. Ngụy Diên không nghe chỉ huy, tự tiện hành

               động, nên bị nghi ngờ; Theo cách nói của mình, có hai nguyên nhân để Ngụy
               Diên làm thế: 1- Kiên trì Bắc phạt (ta soái chủ quân đánh giặc, vì sao một
               người  chết  lại  bỏ  cả  việc  lớn  của  thiên  hạ).  2-  Không  phục  Dương  Nghi
               (Ngụy Diên là ai, sao phải thuộc Dương Nghi, làm tướng đoạn hậu). Nguyên
               nhân thứ nhất nói rõ Ngụy Diên không muốn phản, nhưng nghĩ kỹ, như vậy
               không phải không có vấn đề. Vì nếu thực sự kiên trì Bắc phạt thì ở lại chiến

               đấu tiếp, vì sao phải giành về Nam trước? Cũng vậy, nguyên nhân thứ hai là
               có vấn đề. Vì nếu chỉ là không phục Dương Nghi thì ngài đi đường Dương
               Quan của ngài, Dương Nghi đi theo cầu Độc Mộc của ông ta, ngài giành về
               Nam  trước  cũng  được,  nhưng  vì  sao  phải  “qua  rồi  liền  đốt  hết  đường  sạn
               đạo”? Rõ ràng là muốn đặt Dương Nghi vào chỗ chết! Đương nhiên, điều đó
               không hề mâu thuẫn gì với suy nghĩ của Ngụy Diên. Giết Dương Nghi, đoạt
               quân thì càng có thể tiếp tục Bắc phạt diệt Ngụy theo suy nghĩ của mình. Vì

               vậy,  hai  nguyên  nhân  Ngụy  Diên  đã  nói  đều  có  lý.  Nhưng  vào  thời  đó,
               nguyên nhân thứ hai có giá trị hơn, có điều lúc hành động lại nổi lòng giết
               chóc.

                  Đương nhiên, như vậy là đáng trách, nhưng vu là mưu phản thì thực là oan
               uổng; và giết hết ba họ là hình phạt thái quá. Về điều này, có thể về sau chính
               quyền Thục Hán đã nhận ra, có hai chứng cứ. Chứng cứ thứ nhất là kết luận
               của  Trần  Thọ  khi  viết  truyện  Ngụy  Diên.  Trần  Thọ  cho  rằng,  sở  dĩ  Ngụy
               Diên không lên Bắc mà xuống Nam, vì lúc bấy giờ suy nghĩ là vậy, chỉ là
               muốn  giết  bọn  Dương  Nghi  (Diên  không  nghĩ  lên  Bắc  hàng  Ngụy  mà  về

               Nam, nhưng lai muốn trừ giết Nghi). Ngụy Diên suy nghĩ là vậy, không hề có
               ý mưu phản (nghĩ là thế, không muốn bội phản). Chúng ta đều biết, là nhà sử
               học nghiêm túc, Trần Thọ không dễ gì đưa ra kết luận đó. Có thể đây là nhận
               thức chung lúc bây giờ, cũng có thể là sự thực sau lúc triều đình Thục Hán đã
               tra xét rõ.

                  Chứng cứ thứ hai, là di chỉ trên sườn núi Thạch Mã ngoài cửa Bắc thành
               Hán Trung. Nam Trịnh huyện chí được biên soạn lại vào Triều Càn Long đời
               nhà Thanh cho rằng, di chỉ này có nhiều khả năng là mộ Ngụy Diên do triều
               đình Thục Hán “lấy lễ hậu táng”. Vì sao phải “lấy lễ hậu táng” đây? vì Tưởng
   415   416   417   418   419   420   421   422   423   424   425