Page 454 - Phẩm Tam Quốc
P. 454

miền  tây  có  Lưu  Biểu  “có  hơn  mười  vạn  quân,  cách  đó  chừng  mấy  ngàn

               dặm”, ngồi nhìn hai hổ đấu nhau, hai quân Tào và Viên đang phô diễn. Đại
               tướng Hoàng Tổ thủ hạ của Lưu Biểu, người có cha bị anh em Tôn Sách giết
               hại, lúc này cũng đang hầm hè ờ Giang Hạ. May sao Lưu Biểu không phải
               hùng  kiệt,  thiếu  chí  lớn,  nếu  không,  một  khi  Tôn  Sách  mất,  Hoàng  Tổ  đã
               đánh thẳng tới đó.

                  Tôn Quyền – người thay thế lúc đó, có thể nói “tuổi nhỏ, thế cô, nội loạn,
               ngoại hoạ”. Xa có địch mạnh (Tào Tháo), gần có thù đời (Lưu Biểu), trong
               còn loạn lạc (sĩ tộc Giang Đông không phục), chưa có công gì (giang sơn
               không phải tự mình đoạt được), cái nhận được chỉ là miếng khoai nước rát
               lưỡi. Có phần giống như Gia Cát Lượng tiếp nhận chính quyền Thục Hán,

               viễn cảnh không mấy lạc quan. Lúc nói tới Thục Hán, tôi đưa ra mười sáu
               chữ: Lưu Bị dựng nước, cơ sở không vững; Di Lăng bại trận, núi rung đất
               động. Mấy chữ này cũng thích hợp với Tôn Quyền: Tôn thị vào Ngô, cơ sở
               không  vững;  anh  cả  vừa  mất,  núi  rung  đất  động.  Vì  vậy,  trong  Ngô  chủ
               truyện hay trong Trương Chiêu truyện của Tam quốc chí đều nói, lúc đó Tôn
               Quyền đã khóc hết nước mắt. Tiếng khóc kinh hãi, vừa lo lắng vừa bi thương.
               Gia Cát Lượng trở thành nhà chính trị lão luyện khi tiếp nhận chính quyền

               Thục Hán, còn Tôn Quyền lúc này mới vị thành niên, không khóc sao được?
                  Nhưng  họ  đã  thành  công.  Gia  Cát  Lượng  thành  công  vì  biết  liên  Ngô

               chống Ngụy, lấy thủ để công, trị nước theo phép, yên nội nhiễu ngoại, xử lý
               đúng đắn hàng loạt những mâu thuẫn trong lẫn ngoài. Vậy vì sao Tôn Quyền
               cũng thành công?
                  Mọi người thường nói, Tào Tháo có thiên thời, Tôn Quyền có địa lợi, Lưu

               Bị có nhân hoà. Thực đáng ngờ, vì đây là lời các tiểu thuyết gia. Tào Tháo có
               thiên thời đúng không? Từ lâu đã có người hoài nghi. Lưu Bị có nhân hoà
               đúng không? Theo tôi, chưa chắc. Thế nào là “thiên thời”? Là xu thế phát
               triển của xã hội. Xu thế phát triển lúc đó như thế nào? Giai cấp địa chủ sĩ tộc
               sẽ trở thành vai chính trên vũ đài chính trị. Tào Tháo đại biểu cho xu thế đó
               chăng? Không. Tư Mã Ý đại diện cho xu thế đó. Tào Tháo đại diện cho giai

               cấp đó chăng? Cũng không. Viên Thiệu là người đại diện cho giai cấp đó. Đã
               vậy, sao lại nói Tào Tháo “có thiên thời”?
                  Chắc gì Lưu Bị đã có “nhân hoà”. Lúc đầu là có. Lưu, Quan, Trương thân
               như anh em; Gia Cát Lượng Bàng Thống, Pháp Chính hết lòng phò tá. Nhưng

               sau này thì khó nói, “đấu tranh nội bộ” luôn nổ ra, Lý Nghiêm bị phế, Bành
               Dạng bị giết, ngay cả con nuôi là Lưu Phong cũng bị ban tội chết, Ngụy Diên
   449   450   451   452   453   454   455   456   457   458   459