Page 455 - Phẩm Tam Quốc
P. 455

và Dương Nghi đều lao vào chỗ chết. Trong thực tế, nội loạn là nguyên nhân

               quan trọng khiến Thục Hán diệt vong. Tập đoàn Đông châu ngoài hợp trong
               li, tập đoàn Ích châu li tâm li đức, nhân sĩ Ích châu thì mong mỏi Tào Ngụy
               sớm đến “giải phóng” cho, mong cho Thục Hán nhanh chóng diệt vong, sao
               lại nói là “có nhân hoà”?

                  Tôn Quyền thành công chắc gì vì “có địa lợi”. Thời kỳ đầu, điều lo lắng
               lớn của Tôn Quyền không phải là miền Bắc (Tào Tháo, Viên Thiệu), cũng
               không phải là miền tây (Lưu Biểu, Lưu Chương) mà là Giang Đông. Vậy có
               “địa lợi” gì đáng nói ở đây? Trên thực tế, trước hết vì “có nhân hoà”, Tôn
               Quyển mới có thể đứng vững, tiếp tục tồn tại và phát triển. Tam quốc chí –
               Ngô chủ truyện nói rất rõ, Tôn Quyền vừa thay thế đã có hai anh hùng cái

               thế, một văn một võ nhận định “có thành nghiệp lớn” và tình nguyện ủng hộ
               phò tá (hết lòng phụng sự), còn giúp Tôn Quyền xác lập quyền uy của mình,
               lẽ nào đó không phải là “nhân hoà”?

                  Chúng ta đều biết, đó là Chu Du và Trương Chiêu.
                  Đây là trường hợp vô cùng cảm động. Theo Ngô chủ truyện, Trương Chiêu
               truyện, lúc Tôn Quyền “khóc gần hết hơi” thì Trương Chiêu xuất hiện nói,

               hiếu liêm ơi, chẳng nhẽ lúc này là lúc khóc ư? Nay hổ lang, gian tặc đang
               hoành hành, nếu tiểu tướng quân cứ lo khóc anh trai thì ngang như đã mở cửa
               mời giặc vào. Đây chẳng phải là “nhân ái” gì (không thể coi là nhân)! Điều
               quan trọng với người thay thế là biết tiếp nhận cái trước rồi mở rộng và phát
               triển hoàn thành đại nghiệp, vậy sao cứ khóc lóc mãi như đám thất phu thất
               phụ kia (tình cảm như lũ thất phu)? Thế rồi Trương Chiêu để Tôn Quyền thay
               trang phục, đổi mặc nhung trang (cải mặc quyền phục), đỡ Tôn Quyền lên

               ngựa,  bày  nghi  trượng  (dàn  quân)  tuần  sát  ba  quân  (kiểm  tra  quân  lính).
               Không thể hiểu được, Tôn Quyền đã phản ứng rất nhanh, xuất hiện trước mọi
               người trong tư thế anh vũ uy nghiêm, hệt như một đấng quân vương. Mọi
               người biết đó là chúa mới (lòng mọi người đã có chỗ dựa). Trương Chiêu
               “cùng mọi người lo phò tá”.

                  Cùng lúc đó, Chu Du cũng từ Ba Khâu (huyện Hạp Giang, Giang Tây ngày
               nay, không phải Ba Khâu của thị trấn Nhạc Dương, Hồ Nam ngày nay, nơi
               mà sau này quân Tào bị dịch và Chu Du ốm, qua đời) trở về huyện Ngô (nay
               là Tô Châu, Giang Tô) với chức danh Trung Hộ quân (tư lệnh quân cận vệ)
               cùng Trương Chiêu (bí thư trưởng) ờ cạnh Tôn Quyền “cùng nhau lo liệu”.

               Theo Chu Du truyện, lúc đó Tôn Quyền chỉ là tướng quân. Vì vậy bệ hạ và
               tân khách luôn đơn giản và tuỳ tiện mỗi khi có lễ với Tôn Sách. Riêng Chu
   450   451   452   453   454   455   456   457   458   459   460