Page 502 - Phẩm Tam Quốc
P. 502
thích va đập trực diện (nói năng trước mặt), không nể nang ai. Trong chiến
dịch Tương Phàn, tướng Ngụy Vu Cấm đầu hàng Quan Vũ, bị nhốt ở Giang
Lăng. Sau khi Tôn Quyền chiếm Giang Lăng, liền cho thả Vu Cấm và đối đãi
hơn người khác. Một lần Tôn Quyền đưa Vu Cấm ra ngoài, hai người cưỡi
ngựa song hành. Ngu Phiên liền xông lên trước, lớn tiếng hạch Vu Cấm,
ngươi là kẻ hàng phục, sao dám ngang hàng với chúa công ta? Còn lấy roi vụt
Vu Cấm, nhung bị Tôn Quyền ngăn lại. Sau này, lúc Tôn Quyền thết tiệc
quần thần trên lầu thuyền, Vu Cấm “nghe nhạc mà rơi lệ”, Ngu Phiên liền lớn
tiếng vạch trần Vu Cấm, ngươi vờ làm bộ mặt thương cảm để cầu xin miễn
tội (người giả vờ để xin được miễn)? Kết quả là Tôn Quyền rất không hài
lòng (Quyền thấy bất bằng).
Ngu Phiên xử sự với Vu Cấm như vậy có thể xuất phát từ một tình cảm
chính nghĩa. Chúng ta đều biết, danh sĩ của những năm cuối thời Đông Hán là
những người có sự “trong trắng về đạo đức”. Sự “trong trắng” đó có khi là
thực có khi là vờ. Nhưng không kể là thực hay giả, tất cả đều biểu hiện ra
ngoài. Ngu Phiên là như vậy, luôn biểu hiện sự khinh miệt đối với lũ hàng
tướng, vẫn theo Ngu Phiên truyện, một lần Ngu Phiên ngồi thuyền gặp Mi
Phương chỗ đường sông hẹp. Bộ hạ của Mi Phương tưởng rằng Ngu Phiên sẽ
nhường đường, nên đã gào ầm lên: “nhanh nhanh tránh đường cho thuyền của
tướng quân ta!”. Chúng ta đều biết, Mi Phương vốn là bộ hạ của Quan Vũ.
Lúc Lã Mông lén đánh Kinh châu, Mi Phương và Sĩ Nhân đã xin hàng Tôn
Quyền, dâng hai thành Giang Lăng và Công An. Ngu Phiên luôn xem thường
những người như vậy. Đương nhiên là Ngu Phiên không chịu nhường đường.
Không chỉ không nhường đường, mà còn đứng trên thuyền quát mắng. Ngu
Phiên nói: “Vứt cả trung thành và tín nghĩa thì còn gì để phò tá quân vương?
Bán rẻ hai ngôi thành lại còn dám to tiếng tự xưng là tướng quân sao?”. Kết
quả, Mi Phương phải trốn trong khoang thuyền, không dám nói một câu nào,
chỉ lệnh cho thuyền phải nhường đường cho Ngu Phiên.
Chuyến này Ngu Phiên nở mày nở mặt, biểu hiện rõ tình cảm đạo đức của
mình. Nhưng có thể khẳng định, Tôn Quyền sẽ không vui. Thực tế thì đừng
nói tới Tôn Quyền mà ngay cả Tào Tháo, Lưu Bị, Gia Cát Lượng cũng sẽ
thấy không vui. Ví như Pháp Chính, được Lưu Chương phái đi đón Lưu Bị,
Pháp Chính đã thao túng để Lưu Bị đoạt lấy Ích châu. Theo truyền thống đạo
đức thì hành vi đó rõ ràng là “bán chủ cầu vinh”, nhưng vì sao Gia Cát Lượng
lại không chê trách mà khẳng định đó là cống hiến của Pháp Chính. Rõ ràng
quan điểm của nhà chính trị và kẻ mọt sách là khác nhau. Cái gọi là “tình
cảm đạo đức” của kẻ mọt sách chắc gì đã được họ thích thú. Ví như Tôn

