Page 517 - Phẩm Tam Quốc
P. 517

Lời kết thúc: TRƯỜNG GIANG CUỒN CUỘN CHẢY

                                                     VỀ ĐÔNG

                  Nội dung của Bình Tam Quốc đã nói xong, còn chuyện Tam Quốc thì chưa
               nói hết và cũng không thể nói hết. Đây là câu chuyện vô tận không thể nói
               hết, bàn hết trong một lúc. Từng người có thể nói lên quan điểm, cách nhìn
               của mình. Nhưng, đằng sau những quan điểm, cách nhìn đó đều có những

               quan điểm lịch sử làm chỗ dựa làm bối cảnh. Vì vậy, chúng ta cần có lịch sử
               quan như thế nào? Với sự chỉ đạo của lịch sử quan đó, chúng ta sẽ đánh giá
               giai đoạn lịch sử đó và những nhân vật trong đó như thế nào?

                  Ở tập ILVIII trước, tôi đã nói qua, nói đơn giản về lịch sử giai đoạn Tam
               Quốc. Mấy lời đó là không toàn diện, không hệ thống, không hoàn chỉnh và
               cũng không thể toàn diện, hệ thống và hoàn chỉnh. Vì cuốn sách (và những
               tiết mục điện ảnh có liên quan) chỉ là Bình Tam Quốc, không phải Tam Quốc
               sử, chúng ta không thể đòi hỏi theo tiêu chuẩn của Tam Quốc sử. Nhưng dù
               là “bình”, có một số vấn đề không thể không trả lời. Như, Tam Quốc là một

               đoạn lịch sử như thế nào? Nên nhìn nhận giai đoạn lịch sử này như thế nào?
               Nên đánh giá những nhân vật trong đó như thế nào?
                  Vấn đề là rất khó, đòi hỏi chúng ta phải có lịch sử quan và phương pháp

               luận khoa học.
                  Tôi liền nhó tới cuốn sách, của K.Marx Ngày mười tám tháng sương mù
               của Louis Bonaparte, tôi đọc lại bộ sách kinh điển đó và đã hiểu ra. Hiểu ra
               điều  gì?  Sau  khi  đứa  cháu  của  Napole’on  làm  chính  biến,  mọi  người  đều

               “cảm thấy kinh dị”, nhưng “không ai hiểu nó”. “Về đạo nghĩa ai cũng phẫn
               nộ”, cũng có người phân tích qua loa. Chỉ có Mác trả lời một vấn đề: Vì sao
               Louis Bonaparte, một con người “dung tục đáng buồn cười” đó “có thể phô
               diễn một vai anh hùng”. Vì sao vậy? Vì cuộc đấu tranh giai cấp ở Pháp đã
               “tạo nên một điều kiện và cục thế”. Chính nhờ “điều kiện và cục thế” đó, anh

               ta  có  thể  phấn  son  đăng  đàn,  làm  nên  một  câu  chuyện  chấn  động  cả  giới
               chính trị ở châu Âu. Có thể nói, một nhân vật lịch sử nào đó trở thành anh
               hùng, chủ yếu là nhờ vào “điều kiện và cục thế” lúc đó. Ở đây, “điều kiện và
               cục thế” quan trọng hơn tố chất và phẩm chất của cá nhân. Phân tích “điều
               kiện và cục thế” cũng quan trọng hơn nhiều so với “vì đạo nghĩa mà phẫn
               nộ”.

                  Rõ ràng phương pháp luận và lịch sử quan của Mác có đầy sức sống. Nó
               hợp với lịch sử Tam Quốc. Tam Quốc là thời đại của những anh hùng, anh
   512   513   514   515   516   517   518   519   520   521   522