Page 512 - Phẩm Tam Quốc
P. 512

mới phát hiện thấy “cây cột” vừa thay đã trở thành “nền móng”, thậm chí

               biến thành cơ cấu chủ thể của căn phòng. Nói xem, ở dưới suối vàng, Tào
               Mạnh Đức biết điều này thì nên cười hay nên khóc?
                  Tào Phi tiếp nhận ý kiến của Trần Quần là bởi Tào Phi đã hiểu được điều,
               như lời ngài Phạm Văn Lan nói: “sĩ tộc làm trở ngại việc Tào Tháo thay Hán

               làm  Hoàng  đế,  nói  là  ủng  hộ  nhà  Hán,  chi  bằng  nói  là  đang  trao  đổi  đặc
               quyền làm quan với Tào Tháo”. Và, Tào Ngụy đúng là một “chính quyền
               pháp gia hàn tộc” “không sĩ tộc”. Một khi tính chất cải biên, biến thành chính
               quyền của giai cấp địa chủ sĩ tộc thì còn có giá trị, ý nghĩa gì nữa? Vì vậy,
               triều Ngụy của Tào Phi không còn là nước Ngụy của Tào Tháo. Ngày Tào
               Phi thành công thay Hán cũng là lúc Tào Ngụy diệt vong. Để sĩ tộc Tư mã gia

               tộc cầm đầu, lật đổ chính quyền Tào Ngụy xây dựng không sĩ tộc, chỉ là lần
               nữa thêm mũ cho cho chính quyền sĩ tộc. Đây là đường đi của Tào Ngụy và
               cũng là nguyên nhân cơ bản khiến Tào Ngụy diệt vong.

                  Vậy còn Tôn Ngô và Thục Hán thì sao?
                  Về cơ bản thì Tôn Ngô và Thục Hán không có tư cách lập nước. Nhờ vào
               vũ lực, cha anh Tôn Quyền đã cướp được địa bàn, về mặt lí luận thì đó là một

               căn nhà của đế quốc Đại Hạ, Tôn Quyền chưa có giấy chứng nhận quyền sở
               hữu. Lưu Bị đáng thương hơn, nói gì tới nhà cửa, đến một căn phòng cũng
               chẳng có, chỉ biết đi ở nhờ. Về sau cũng có được nhà cửa, phải cảm tạ Tào
               Tháo đã mở mang cho, cảm ơn Tào Tháo đã dạy cho kinh nghiệm về hai mặt
               chính, phản diện. Mặt chính diện là: sĩ tộc thực không đáng sợ, không sĩ tộc
               cũng có thể đoạt được thiên hạ. Mặt phản diện là: thế lực sĩ tộc cực lớn, chỉ
               nên sử dụng, không nên đối kháng.

                  Vì vậy Tôn Quyền và Lưu Bị đã có được một phương châm chiến lược,
               đường lối dựng nước khác với Tào Tháo. Nếu nói Tào Tháo ngược dòng mà
               lên  thì  Tôn  Quyền  và  Lưu  Bị  một  người  thuận  thế  mà  làm,  một  người  đi

               đường vòng. Tôn Quyền thuận thế mà làm. Tức là “Giang Đông hoá”, cũng
               tức là “bản sĩ hoá”. Phần trước đã nói, chủ thể trong chính quyền Đông Ngô
               vốn  là  tướng  lĩnh  Hoài  Tứ,  Chu  Du  là  đại  diện;  và  Bắc  sĩ  lưu  vong  mà
               Trương Chiêu là đại diện. Những người này đều là lực lượng từ ngoài đến,
               người không đông, thế không mạnh, lực vừa phải, có thể yên tâm sử dụng.
               Nhưng  cũng  chính  vì  vậy,  Tôn  Quyền  không  thể  chỉ  dựa  vào  họ  để  dựng
               nước. Chỉ dựa vào tướng lĩnh Hoài Tứ và Bắc sĩ lưu vong thì Đông Ngô mãi

               mãi chỉ là một chính quyền non yếu. Vì vậy, Tôn Quyền chỉ có thể “Giang
               Đông hoá” và cần phải “Giang Đông hoá”. Thế là Tôn Quyền kiên quyết chia
   507   508   509   510   511   512   513   514   515   516   517