Page 201 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 201

sự liên-kết ý-tưởng do cách lựa lời đặt câu trong văn-chương đối-
          đáp này.
















          Nếu không gặp Kiều và Hoạn-Thư trong vụ này, thì Kiều khi tính-
          toán với Thúc-Sinh đã là khôn ngoan lắm, thì thấy cái ghen của
          Hoạn-Thư, còn có thể vì không ưa mà bảo rằng thâm hiểm và cho
          cách ghen ấy không lấy gì làm lạ vì phần lớn vẫn do tình-cảm thúc
          đẩy. Ðến lần này, thì rõ như ban ngày, Kiều sâu-sắc với ai khác,
          chứ với Hoạn-Thư thì Kiều vẫn là Kiều, con người ấy vẫn còn
          tình-cảm nặng hơn lý-trí.


          Và với Hoạn-Thư, thì không ai phủ-nhận được ở nàng vẻ bình-
          tĩnh lạ thường, tài ăn nói hoạt-bát, lối biện-bạch phân-minh, lý
          vững mạnh thâm-trầm, lời khôn- ngoan rất mực, giọng dịu-dàng
          khả-ái, Kiều dù có để tâm thù, ghét mà vẫn thấy đáng yêu. Ðến
          lúc này, thì quả thực hoàn-toàn do lý-trí dẫn dắt, Hoạn-Thư đã rõ
          là Hoạn-Thư hơn. Một pha xử án kỳ-thú! Một cuộc đấu-lý tài tình!
          Thuyền-quyên  xử  tội  thuyền-quyên.  Thuý-Kiều  tuy  sát-phạt
          nhưng lại chùn lòng mềm yếu. Hoạn-Thư tuy khuất-phục nhưng
          không nao-núng nản lòng. Pháp-lý của con tim đành nhượng-bộ
          lập-luận của lý, tình. Thuý-Kiều quyết-liệt ra tay, Hoạn-Thư nhẹ-
          nhàng chống đỡ. Thuý-Kiều ngồi thế cao tưởng lớn tiếng át giọng
          kẻ thấp cổ, nào ngờ Hoạn-Thư không bé miệng. Thuý-Kiều tưởng
          lấy  cương  thắng  nhu,  nào  ngờ  Hoạn-Thư  dùng  nhu  thắng  lại



                                     200
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206