Page 202 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 202

cương. Văn-chương đối đáp buộc xoắn vào nhau làm nổi bật hẳn
              hai nhân-vật độc-đáo của sân khấu Ðoạn-Trường Tân-Thanh.


              Không có vụ xử án này, thì bóng Kiều không đậm nét. Thiếu cuộc
              đối đáp này thì ảnh Hoạn-Thư lu mờ. Hai con người, hai thái-dộ,
              hai tâm-tính, một đằng nặng tình hơn lý-trí, một đằng lý lẽ dẫn dắt
              con tim, một đằng bồng-bột thật-thà, một đằng điềm-tĩnh hiểm
              sâu. Nhưng cả hai cùng một tâm-tình đa-cảm dễ độ-lượng khoan-
              dung. Chưa thấy Kiều nói lời thương mến Hoạn-Thư, chứ đối với
              tình-địch, thì chính tự thâm-tâm, Hoạn-Thư đã hơn một lần tỏ ý
              nể vì, tấm-tắc khen tài, gật-gù thương hại. Nguyễn-Du quả không
              vô tình khi dựng thêm hoạt-cảnh này cho tấn bi-kịch. Ai dám bảo
              tác-phẩm của thi-sĩ thiếu giá-trị về lối biện-lý mà chỉ hay ở lối văn
              tả cảnh tả tình.

              Cước-chú:

                     (a*) Nhà  chú-giải  Lê-văn-Hòe  đã  nhiều  lần  khẳng-
              định:"Thật ra, trong lời kêu ca của  Hoạn-Thư, nàng không hề
              nhận là nàng có tội...Nàng chỉ nói: 'Trót lòng gây việc chông gai'.
              Nhưng thuỷ-chung nàng vẫn không nhận đó là tội-lỗi của nàng.
              'Ðã lòng tri quá thì nên'...Lý-do đó Kiều tự tìm, tự tạo, chứ thật ra
              Hoạn-Thư  không  hề  nhận  lỗi". (Vân-Hạc  Lê  văn-Hòe, Truyện
              Kiều Chú-Giải, Zieleks tái-bản, 1976, Texas, U.S.A., trang 463)
              Chúng tôi thiển-nghĩ, nói "gây việc chông gai" là cách nhắc khéo
              việc nàng hành-hạ đoạ-đầy Thuý-Kiều, nội cái trận đòn ba chục
              roi đánh phủ đầu tại nhà Hoạn-Bà do hai mẹ con Hoạn-Thư âm-
              mưu, nói chi đến việc sai Kiều chuốc rượu "bắt quỳ tận mặt, bắt
              mời tận tay" cho hai "vợ chồng chén tạc chén thù", như vậy chưa
              đủ là tội hay sao? Mà nếu không nhận lỗi sao lại "trót lòng". Nếu
              không nhận lỗi, chẳng hóa ra Hoạn-Thư cứng đầu thách-thức, như
              vậy không phải là người khôn ngoan biết điều lui tới, cái hay là ở
              chỗ nhìn-nhận mà  uốn  ba  tấc  lưỡi để  phủ-nhận,  Hoạn-thư chỉ
              không minh-thị hai tiếng "tội lỗi" mà thôi, chứ thực ra khi nhắc tới
              việc chông gai là nhắc cả cái quá-trình nàng mang tội hành-hạ
              Thuý-Kiều, tức là đã mặc-nhiên nhìn nhận mình có lỗi, cho nên
              mới nói "trót lòng gây ra", và nhắc tới "việc chông gai" Kiều đã
              xót-xa gánh chịu. Ðấy mới là cái khéo-léo, một trong những cái

                                         201
   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207