Page 296 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 296
xưng” lại thấy vợ “có khi vui chuyện mua cuời”, “rằng: trong
ngọc đá vàng thau, mười phần ta đã tin nhau cả mười, khen
cho những miệng dông-dài, bướm ong lại đặt những lời nọ
kia”, nhất là lại được nàng thúc-giục mau mau trở về Lâm-
Truy thăm nom cha già, vì :
“Cách năm mây bạc xa xa,
Lâm-Truy cũng phải tính mà thần-hơn!”
thì như bắt được cơ may vàng ngọc, nay
“Ðược lời như cởi tấm son
Vĩ câu thẳng ruổi nước non quê người.”
Ðấy, phải hiểu được cái bản-tính và tâm-trạng của Thúc-
sinh mới thấy tại sao cảnh thu dưới mắt chàng hôm nay sao
thơ mộng kỳ-thú đến thế. Bản-tính nhút-nhát khiếp nhược,
như ta sẽ thấy sau này khi quan toà Thuý Kiều “cho gươm
mời đến Thúc-lang” thì chàng đã “mặt như chàm đổ, mình
dường dẽ run”. Tâm-trạng hí-hửng của kẻ mà năm trước, khi
phải chia tay người tình, thì như ta đã biết, chàng hết “nỉ-non
đêm ngắn tình dài”, “chỉ non thề bể, nặng gieo đến lời” lại
“cầm tay dài ngắn thở-than, chia-phôi ngừng chén, hợp tan
nghẹn lời”, nay được trở về gặp lại người thương thì làm sao
không khỏi mừng rỡ reo vui? Lời Kiều khi giã biệt vẫn còn
văng-vẳng bên tai:
“Chén đưa nhớ bữa hôm nay,
Chén mừng xin đợi ngày rày năm sau.”
Với bản-tính và tâm-lý ấy, Thúc-sinh hẳn phải háo-hức biết
bao! Quan sát kỹ làm chi phong cảnh dọc đường! Chỉ biết
295