Page 300 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 300
“Người đâu gặp gỡ làm chi?
Trăm năm biết có duyên gì hay không?”
* Nàng rất quan tâm những việc xảy ra vừa rồi.
Nhất là sự-kiện Ðạm-Tiên hiển-linh càng dễ khắc ghi vào
ký-ức. Hình bóng Ðạm-Tiên đã làm nàng tự-kỷ ám-thị. Tất
cả những việc này bắt đầu lắng sâu trong tiềm-thức, cho nên
trong giấc chiêm-bao, nàng đã mơ thấy Ðạm-Tiên hiện về
báo mộng:
“Vâng trình hội-chủ xem tường
Mà xem trong sổ đoạn-trường có tên.”
Nàng đã “lĩnh ý đề bài” “đủ mười khúc ngâm” và được Ðạm-
Tiên “nức-nở khen thầm”:
“Ví đem vào tập đoạn-trường
Thì treo giải nhất chi nhường cho ai”
Cho nên nỗi thắc-mắc ban chiều về “người đâu gặp-gỡ làm
chi, trăm năm biết có duyên gì hay không?” lại dấy lên với
niềm bi-quan:
“Hoa trôi bèo giạt đã đành,
Biết duyên mình, biết phận mình thế thôi”
“Quá-khứ đi vào ký-ức, trở nên tự-kỷ ám-thị, lắng sâu trong
tiềm thức, dấy lên trong chiêm bao”, rồi tái-tục chu-trình
tâm-lý ấy. Cho nên cũng chẳng lạ gì càng về sau Kiều càng
đem so-sánh thân-phận mình với Ðạm Tiên, Cái “sự-kiện
299