Page 305 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 305

Mai sau dù có bao giờ,

                       Ðốt lò hương ấy, so tơ phím này,


                           Trông ra ngọn cỏ lá cây,

                       Thấy hiu-hiu gió thì hay chị về.


                         Hồn còn mang nặng lời thề,

                      Nát thân bồ-liễu đền nghì trúc mai.


                          Dạ-đài cách mặt khuất lời,

                   Rảy xin chén nước cho người thác oan!”


          Kiều nói gở mất rồi! Người nghe đã thấy da thịt nổi gai. Thì
          ra trong tâm-tưởng nàng, đã manh-nha cái ý-định quyên sinh
          hay ít ra nàng cũng đã tuyệt-vọng không trông có ngày trở
          về, nàng sẽ gửi nắm xương tàn nơi đất khách. Nấc thang suy
          tư này đã lên tới đỉnh chót. Trên đỉnh cao này, nàng lạy sống
          người vắng mặt:


                       “Trăm nghìn gửi lạy tình-quân,

                    Tơ duyên ngắn-ngủi có ngần ấy thôi!”


          Gọi là lạy sống vì nàng tưởng mình đã chết và phải chết, thế
          cho nên sau tiếng thét gào gọi Kim-lang, nàng mới “hồn ngất
          máu say” là vậy. Ðây là cực-điểm của diễn-trình suy tư, kết-
          quả của sự tăng-triển triền-miên liên-tục khi suy tư đã thành
          một ám-ảnh không thể nào xoá tan.

                        • Kim-Trọng  cũng  thế,  tương-tư  sầu  nhớ,
          càng sầu nhớ thì cái dây leo “mơ tưởng” càng xanh rờn quấn

                                     304
   300   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310