Page 306 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 306

chặt lấy trí tưởng-tượng, dây leo ấy phải đơm hoa kết trái.
              Cho nên khi mà chàng đã có định-kiến:

                             “Ví chăng duyên nợ ba sinh,


                    Làm chi những thói khuynh thành trêu người!”

              thì chàng, phải cho bằng đuợc, tìm gặp người trong mộng,
              và chàng đã hành-động:

                         “Bâng-khuâng nhớ cảnh, nhớ người,


                           Nhớ nơi kỳ-ngộ vội dời chân đi.”

              Ai đời lại đi tìm đến chỗ kỳ-ngộ trong chiều xuân hôm nao?
              Thật chẳng khác nào “đánh dấu thuyền tìm gươm”, mò kim
              đáy bể! Cho nên khi đến nơi, chỉ thấy:

                              “Một vùng cỏ mọc xanh rì,


                        Nước ngâm trong vắt thấy gì nữa đâu!

                              Gió chiều như gợi cơn sầu,

                          Vi-lô hiu-hắt như mầu khơi trêu.!”


              Rõ là si tình đến mức mê-mẩn. Lúc này chàng mớí tỉnh mộng
              mà “xăm xăm đè nẻo Lam-kiều lần sang”. Chàng tới đúng
              nhà Kiều, nhưng lại chỉ thấy:

                          “Thâm-nghiêm kín cổng cao tường,

                       Cạn dòng lá thắm, dứt đường chim xanh,


                             Lơ-thơ tơ liễu buơng mành,

                                         305
   301   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311