Page 309 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 309
trầm mình vẫn còn thoi-thóp, đủ để người coi nhìn-nhận đó
là một phép lạ nhiệm-mầu.
2- Lối tả chân
Có làm sao thì nói làm vậy, nói cụ-thể, nói trực-tiếp, nói
thẳng ra, nói không sợ lời nói sống sượng, nói không cần
phải màu-mè, bóng-bảy.
a) Với Mã giám-sinh, một “tay chơi” đã
đứng tuổi, mà còn kiểu-cách, đỏm dáng trai lơ:
“Quá niên trạc ngoại tứ tuần
Mày râu nhẵn-nhụi, áo quần bảnh-bao.”
Nhìn cái mẽ bề ngoài này, cũng đủ biết hắn là người không
đứng-đắn bị thiên-hạ khinh chê coi thường, bị mỉa-mai riễu
cợt xuống hàng con trẻ bởi cách ăn mặc trông ra cũng “bảnh-
bao” lắm! Bởi vậy, hắn đã khiếm-nhã nếu không nói là vô
phép, khi vào nhà người ta mà đã “ghế trên ngồi tót sỗ-sàng”.
Nhảy “tót” lên ngồi ghế trên không phân-biệt chủ khách,
không cần biết chủ có mời hay không, cái thái-độ trịch
thượng này đúng là sỗ-sàng lỗ-mãng, không những quê-kệch
mà còn thô-lỗ cục-cằn. Chú rể tương-lai này đi coi mắt vợ
mà đã như vậy thì quả là xấc-xược. Nội cử-chỉ này cũng đủ
vạch ra cái tư-cách của hắn rồi. Bởi vậy hèn chi hắn chẳng
cắm mặt làm tay sai cho mụ chủ lầu xanh. Hèn chi hắn không
hèn-hạ chịu nép một bề vâng phục Tú-bà tuy hắn vẫn mang
danh là chồng:
“Mụ già hoặc có điều gì,
Liều công mất một buổi quỳ mà thôi.”
308