Page 312 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 312

Ở đây, qua nhân-vật Sở-Khanh này, Nguyễn-Du đã lột mặt
              nạ của những tên trí-thức đê-tiện, có học mà vô hạnh, và đến
              bây giờ, có lẽ Kiều mới ngẫm-nghĩ ra rằng cái bộ dạng “chải-
              chuốt dịu-dàng” kia thực sự không phải là của người trí-thức
              đứng-đắn  đàng-hoàng, đẹp  trai  một  cách  lẳng-lơ,  mà tuy
              trước kia, bản-năng tự-vệ đã có lần cảnh-giác nàng về sự
              khoe-khoang khoác-lác của hắn:


                             “Nghe lời nàng đã sinh nghi,

                          Song đà quá đỗi quản gì được thân”


              Nên Kiều mới

                            “Cũng liều nhắm mắt đưa chân


                         Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu?”

                                      c) Tú-bà cũng chỉ được vẽ bằng đôi nét đơn-
              sơ nhưng đặc-biệt rất thật và rất sống động:

                             “Thoắt trông lờn-lợt màu da,


                            Ăn gì cao lớn đẫy-đà làm sao!”

                              Thoạt gặp mụ này, người ta đâu có để ý gì đến
              khuôn mặt, mái tóc, hay mắt, miệng của mụ. Nhưng cái đập
              ngay vào mắt họ là màu da “lờn-lợt” và thân hình “cao lớn
              đẫy-đà”, vì đó là những đặc-điểm. Lờn-lợt khác với nhợt-
              nhạt. Mặt nhợt-nhạt thì tái xanh (pâle), cắt không giọt máu,
              là màu của hoa héo tàn phai (fâné). Nhưng lờn-lợt thì tuy
              cũng trắng bệch mất sắc, không hồng-hào nhưng trông có vẻ
              bóng nhẫy, vì “lờn” hay “nhờn” thì hàm ý có chất dầu, chất
              mỡ (graisseux). Ðây là màu da đã trát lên nhiều lớp phấn sáp



                                         311
   307   308   309   310   311   312   313   314   315   316   317