Page 316 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 316
nói bóng-bảy như thế, nhưng lại không gây được ấn-tượng,
không lột hết được sự bỉ-ổi xấu-xa đê-tiện của kẻ phàm-phu,
không khóc hộ được cho thân gái đào tơ phải nhục-nhã nuốt
hận nỗi căm-phẫn xót-xa dường nào. Thế nhưng qua lời giới-
thiệu dài dòng chi-tiết vềâ họ Mã thì người nghe đã quá rõ,
cho nên đến lúc kết cuộc, cho dù có nói xa xôi bóng bảy đến
đâu, người nghe cũng thấu hiểu được cảnh-tượng và nông-
nỗi rồi.
3.2- Cũng như khi giới-thiệu Sở-Khanh, thay vì cho
người đọc biết trước cái bản “mặt mo” của hắn, tác-giả đã
ràøo trước bằng những cử-chỉ lén-lút vụng trộm: chuyền
cành, trèo tường, leo lầu, đẩy song cửa sổ, khơng đi vào cửa
chính. Chính Kiều cũng chưa nhận ra tư-cách của hắn. Chỉ
mới “sinh nghi” sau khi nghe hắn khoe:
“Rằng: ta có ngựa truy phong,
Có tên dưới trướng vốn dòng kiện-nhi.
Thừa cơ lén bước ra đi,
Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn?
Dầu khi gió kép mưa đơn,
Có ta đây cũng chẳng cơn-cớ gì”
Tất cả những cử-chỉ của Sở-Khanh từ khi đánh tiếng đến khi
dẫn Kiều đi trốn đều chuẩn-bị cho thái-độ phũ-phàng của
tên “mặt mo” tráo-trở và vũ-phu. Tới lúc này người đọc sẽ
cùng với Thuý-Kiều thốt lên: “À, ra thế! Thì ra hắn đểu-giả,
tiểu-nhân như thế mà bây giờ mới hay!” Hẳn từ hành-động
này, Kiều hồi-tưởng lại những cử-chỉ đã qua của hắn mới
thấy mình lầm, mới hay mình đã nhẹ dạ cả tin. Lén-lút,
315