Page 319 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 319

1-      Trước hết, nàng rào trước bằng:

                   •  xác-nhận mình đang vướng chuyện tình duyên.
                   •  nói ra thì xấu-hổ, thẹn với em, mà không nói cứ
          để âm-ỷ trong bụng, thì phụ lòng người yêu:


                      “Rằng: Lòng đương thổn-thức đầy,

                   Tơ duyên còn vướng mối này chưa xong.

                         Hở môi ra cũng thẹn-thùng,


                      Ðể lòng thì phụ tấm lòng với ai!”

                 2-   Cho nên nàng ra điều-kiện tiên-quyết:


                          “Cậy em, em có chịu lời,

                       Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa.”


                 Với điều thứ nhất, Vân phải thông-cảm. Với điều thứ
          hai,  dù  không  muốn  Vân  cũng  phải  chịu,  vì  chị  tha-thiết
          chân-thành. Phải chí tình tha-thiết mới bắt em ngồi cho chị
          lạy, một việc khá ư ngược đời. Lại lạy sống như vậy thì đây
          không phải là chuyện tầm thường bỏ qua, nhưng rất hệ-trọng.
          Một thái-độ rất nghiêm-chỉnh đàng-hoàng, đáng phải chú-ý
          quan-tâm.


                 Chắc hẳn Thuý-Vân rất sửng-sốt, rất hồi-hộp để lắng
          nghe, và nóng lòng muốn mau chóng được nghe. Hiểu được
          tâm-lý ấy, ý-định của Kiều đã thành-công. Vân chấp-nhận
          ngồi cho chị lạy, lúc này chưa hẳn là Vân đã ưng chịu điều
          chị sẽ nhờ cậy, nhưng vì bản-tính tò-mò muốn biết sự việc,
          lại vì thông-cảm nỗi lòng của chị: chị có người yêu, chị sợ
          xấu-hổ, và chị sợ người yêu buồn lòng.

                                     318
   314   315   316   317   318   319   320   321   322   323   324