Page 324 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 324

Có lẽ không phải chị hăm doạ, mà chị nói thật, vì như
              lời chị đã kể, chị sẽ chết, chị chết oan-khiên vì: “nợ tình chưa
              trả cho ai, khối tình mang xuống tuyền-đài chưa tan”. Vân
              phải tin chị, vì chính Vân cũng đã đoán biết nỗi lòng oan trái
              của chị khi mà, trước đó, Vân đã “ân-cần hỏi-han”:

                               “Cơ trời dâu bể đa đoan.


                         Một nhà để chị riêng oan một mình,

                              Cớ chi ngồi nhẫn tàn canh?


                         Nỗi riêng còn mắc mối tình chi đây?”

              Một mình chị chịu oan thay cho cả nhà. Lòng chị còn âm-ỷ
              mối hận tình chi đây? Chị chết đi như vậy đúng là chị chết
              oan rồi! “Rảy xin chén nước cho người thác oan!” Nghe mà
              rùng mình sợ hãi! Thế ra bao lâu chị chưa trả xong nợ tình
              thì bấy lâu chị vẫn còn thác oan! Như vậy thì từ-chối lòng
              tín-nhiệm phó-thác của chị sao cho đành?

                            *  Lại càng ghê sợ hơn nữa, vì liền sau đó, nàng bèn
              lạy sống người vắng mặt, và thét lên tiếng kêu ai-oán não-
              nùng vọng gọi người yêu.

                            “Bây giờ trâm gãy gương tan,


                           Kể làm sao xiết muôn vàn ái-ân!

                            Trăm nghìn gửi lạy tình-quân,


                         Tơ duyên ngắn-ngủi có ngần ấy thôi!

                             Phận sao phận bạc như vôi!



                                         323
   319   320   321   322   323   324   325   326   327   328   329