Page 323 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 323

Mai sau dù có bao gi

                       Ðốt lò hương ấy, so tơ phím này.


                           Trông ra ngọn cỏ lá cây,

                       Thấy hiu-hiu gió thì hay chị về.”


                 Thế ra lần này Kiều lại đi xa hơn, Kiều nói Kiều sẽ
          chết thật. Hai câu cuối này đủ để làm cho người nghe phải
          nổi gai sởn ốc. Hồn chị linh-thiêng sẽ trở về. Từ nơi âm-phủ
          chị vẫn theo dõi, chị sẽ trở về để cảm-thông. Tiếng tơ, hương
          trầm sẽ gọi chị về với chàng, với em. Vân hẳn cảm thấy điều
          này, vì trước mộ Ðạm-Tiên một chiều xưa, Vân cũng đã từng
          chứng-kiến cảnh hiển-linh tương-tự:


                           “Ào ào đổ lộc rung cây,

                    Ở trong dường có hương bay ít nhiều,


                         Ðè chừng ngọn gió lần theo,

                    Dấu giầy từng bước in rêu rành rành”

                        *  Và còn đi xa hơn nữa, Kiều bồi thêm:


                         “Hồn còn mang nặng lời thề,


                      Nát thân bồ-liễu đền nghì trúc mai.

                          Dạ-đài cách mặt khuất lời,

                   Rảy xin chén nước cho người thác oan.”





                                     322
   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327   328