Page 318 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 318

Rõ đúng là viên quan thuộc dân-tộc ít người. Một
              người chồng được gán ép cho làm chồng, một con người
              dửng-dưng không biết quan-tâm thắc-mắc về những hành-
              động khác lạ và tâm-lý của người mình mới cưới. Nguyễn
              Du không tả gì về đêm động phòng, không nói gì về người
              chồng mới này như đã tả đêm tân-hôn với Mã giám-sinh, bởi
              lẽ đối với mối nhân-duyên cưỡng-buộc này, Kiều đã than
              rằng:

                             “Duyên đâu chưa dứt tơ đào?


                            Nợ đâu ai nỡ dắt vào tận tay?”

              Không tả mà như đã tả, vì với sự xuất-hiện hiếm-hoi lạ-lùng
              của y trên sân khấu cũng như việc Kiều tự-do hành-động như
              không biết có người xung quanh, thì ai cũng thừa biết thổ-
              quan này tầm thường, quê mùa, đần-độn, ngu-si, dốt nát, bất
              thức, vô tâm, vô tính đến thế nào rồi!


                              B- Nghệ-thuật kể-chuyện

              Nói về nghệ-thuật kể chuyện, ta sẽ lần-lượt xét các thể tự-
              thuật, tự sự và đối-thoại.

              I- TỰ-THUẬT


                  Kiều giãi bày tâm-sự với Thuý-Vân. Dĩ-nhiên mục-đích
              của Kiều khi thuật lại chuyện mình là muốn Thuý-Vân chắp
              duyên với Kim Trọng. Một vấn-đề khó giải-quyết. Khó vì
              đây là chuyện riêng, chuyện mà tự-do luyến-ái vốn là điều
              cấm-kỵ trong lễ-giáo xưa. Khó là vì việc lấy Kim-Trọng, đối
              với Vân, không những là chuyện bất ngờ mà còn là điều khó
              nghĩ, vì thói thường có thể bắt người ta phải băn-khoăn nghĩ
              xa xôi: “Ai lại đi cướp chồng của chị bao giờ?” Ðể đạt mục-
              đích ấy, Kiều đã tiến từng bước:

                                         317
   313   314   315   316   317   318   319   320   321   322   323