Page 322 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 322

Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây.”

                     “Hãy còn thơm lây!” Sự hy-sinh này cao-cả quá! Chị
              chết  vì  người  yêu,  chết  cho  người  yêu  được  hạnh-phúc,
              chị vui mừng thơm lây hạnh-phúc của em và của người yêu.
              Lời  chị  sao  tha-thiết!  Bảo  sao  Thuý-Vân  không  cảm-
              động? Hy-sinh tình yêu và để cho tình yêu. Hết hy-sinh cho
              gia-đình được an vui, nay lại vui mừng hy-sinh để người yêu
              và em gái được hạnh-phúc, lòng chị rộng lượng hải hà, làm
              sao em dám chống cưỡng lời chị?


                       • Tiếp sau đó, luôn luôn mỗi lần dặn-dò thêm điều
              gì, Kiều cũng vẫn không quên xoáy mạnh vào nhược-điểm
              tâm-lý ấy.

                                  *  Trao cho em chiếc thoa và tờ mây ghi chép
              lời thề nguyền, thì dặn rằng:

                             “Chiếc thoa với bức tờ mây,


                        Duyên này thì giữ, vật này của chung.

                              Dù em nên vợ nên chồng,


                      Xót người mệnh bạc, ắt lòng chẳng quên.”

              Ý-định sẽ chết lại càng thêm rõ-ràng.


                                *  Trao cho em cây đàn và mảnh hương trầm còn
              cháy dở đã đốt trong buổi thề-nguyền mà nàng vẫn trân quý
              giữ-gìn, thì cũng vẫn dặn-dò:

                             “Mất người, còn chút của tin,


                     Phím đàn với mảnh hương nguyền ngày xưa.

                                         321
   317   318   319   320   321   322   323   324   325   326   327