Page 321 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 321

• Sự tình thứ nhất là chuyện gặp người yêu. Người
          này không ai xa la, vì chính em cũng đã biết, đã gặp và đã
          quan-sát người ấy khá lâu, gặp trong buổi du xuân mà cả hai
          chị em đều “e-lệ nép vào dưới hoa” khi em trai Vương Quan
          “quen mặt ra chào”. Rồi tiếp đến những cuộc hẹn-hò trao đổi
          đi đến gắn bó thề nguyền, cuộc tình lãng-mạn cực kỳ sôi nổi
          của tuổi thanh-xuân, nàng kể hết và phải kể hết, có như thế
          mới gây được sự cảm-thông. Có thể nói, đến đây, không
          những cảm-thông mà còn thương hại tội nghiệp cho mối tình
          đầu của chị phải tan vỡ thật là éo-le.

                   • Sự tình thứ hai thì em cũng đã biết rồi, nhưng
          nhắc lại cho em biết lòng hy-sinh của mình, lẽ nào chị coi
          tình nặng hơn hiếu. Nhấn mạnh tới sự hy-sinh không những
          có tác-dụng làm cho Thuý Vân xót thương, kính nể mà còn
          gián-tiếp cho em thấy rằng, hy-sinh là việc quan trọng hàng
          đầu, Vân phải suy nghĩ thầm nhủ: “Chị mình đã hy-sinh, một
          việc quá to-tát đến như vậy, thì xá chi việc nhỏ này mà mình
          lại từ chối chẳng dám hy-sinh? Ðó chẳng qua là sự công-
          bằng mà thôi.”

                 b) Lý-lẽ thuyết phục


                   • Chắc hẳn Vân phải mủi lòng xót thương. Và quả
          đoán như thế, cho nên trong lý-lẽ thuyết-phục, Kiều đề-cập
          ngay đến nhược–điểm tâm-lý này. Không những trông cậy
          ở  tình  máu  mủ mà van  xin  lòng  thương  xót của  em,  Kiều
          còn khích-động thúc-giục xót thương khi nàng cho hay nàng
          sẽ chết và sẽ chết tức-tưởi nếu không được giải-oan bằng sự
          trả nghĩa người yêu:


                         “Ngày xuân em hãy còn dài,

                     Xót tình máu mủ, thay lời nước non.


                         Chị dù thịt nát xương mòn,
                                     320
   316   317   318   319   320   321   322   323   324   325   326