Page 308 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 308
Ta chỉ thấy dáng-dấp, khơng thấy rõ mặt người, khuôn mặt
ướt-át như sương khuya, thân hình trắng tốt như pha tuyết.
Dáng đi chầm-chậm mơ-màng, bước đi thong-thả nhẹ-nhàng
lâng-lâng. Bóng hình thoang-thoáng chập-chờn, mờ mờ tỏ tỏ
lúc gần, lúc xa. Bóng hình ấy ẩn ẩn hiện hiện, thực thực hư
hư, khi thấy gần lúc lại thấy xa, thướt-tha mềm-mại. Rõ đúng
là vẻ đẹp huyền-ảo của người trong mộng, người từ âm-phủ
hiện về. Ðấy là bóng hình Ðạm-Tiên. Ðơn-sơ chỉ vài nét
phóng bút vẽ ra thân hình dáng bước, thế thôi cũng đủ cho
người đọc tưởng-tượng hình-dung thấy bóng ma lạnh-lẽo mà
rùng mình sởn ốc. Sương tuyết quả có lạnh-lẽo thật, màu sắc
nhợt-nhạt này đúng là thích-hợp với người có gốc-gác cư-
ngụ tại chốn:
“Hàn-gia ở mái tây hiên,
Dưới dòng nước chẩy, bên trên cócầu.”
Nhà ở dưới dòng nước, đó là hàn-gia, thảo nào mà chả lạnh,
y-phục như tuyết như sương là thế!
b) Cũng vậy chỉ vài nét đơn-sơ để tả cái xác
người trơi sông được cứu vớt:
“Trên mui lướt-mướt áo là,
Tuy dầm hơi nước, chưa loà bóng gương.”
Cái gì đập vào mắt người coi khi nạn-nhân được vớt lên đặt
nằm trên mui thuyền? Áo còn sũng nước. Nhưng người chết
đuối này được phép mầu cứu-độ nên chưa tắt thở. Bởi vậy
“chưa loà bóng gương”, sắc mặt còn tươi không nhợt-nhạt
tái ngắt như xác chết trôi. Chỉ tả cái áo ướt đẫm, cái sắc mặt
sáng tươi, không vẽ mọi chi-tiết thậm chí cả cái thân hình và
khuôn mặt, có thế thôi, đủ để người coi biết đó là xác người
307