Page 304 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 304
Nghĩ đâu rẽ cửa chia nhà tự tôi.
Biết bao duyên nợ thề bồi
Kiếp này thôi thế thì thôi còn gì!
Tái-sinh chưa dứt hương thề,
Làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai.
Nợ tình chưa trả cho ai,
Khối tình mang xuống tuyền-đài chưa tan.”
Ðó là nấc thang thứ nhất. Ở nấc thang này, Kiều đã tự quy-
trách tất cả phần lỗi về mình:
* vì ta mà người dở-dang,
* chính ta đã phũ-phàng làm lồi lời thề,
* chính ta rẽ cửa chia nhà cắt đứt tơ duyên.
* dẫu chết đi, tình này cũng không tan biến.
Cái mặc-cảm mang tội này đã đè nặng trĩu tâm-tư, Thuý-
Kiều khó lòng nhấc nổi. Cho nên tiếp đến khi trao duyên cho
em, trong lời kể-lể, mức sầu hận lại càng leo cao hơn nữa.
Càng kể càng thấy đớn-đau, mỗi lần trao kỷ-vật là mỗi lần
thêm cay đắng, mỗi lời dặn-dò là thêm mỗi xót-xa:
“Mất người còn chút của tin,
Phím đàn với mảnh hương nguyền ngày xưa,
303