Page 302 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 302
“Tuần trăng khuyết, đĩa dầu hao,
Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao-ngán lòng.”
Chàng cũng tự-kỷ ám-thị nhưng với niềm lạc quan rằng:
“Ví chăng duyên nợ ba sinh
Làm chi đem thói khuynh thành trêu ngươi?”
Ðến khi đã gặp được người trong mộng, đã “tóc tơ căn-vặn
tấc lòng, trăm năm tạc một chữ đồng đến xương”, thì sau
tuần rượu cùng nhau “chén hà sánh giọng quỳnh tương”,
chàng đã khéo léo ướm ý xa-xôi:
“Sinh rằng: gió mát trăng trong,
Bấy lâu nay, một chút lòng chưa cam.
Chày sương chưa nện cầu Lam,
Sợ lần-khân quá ra sàm-sỡ chăng?”
Sự ước-ao này, hẳn khi tương-tư Kiều, chàng đã nhiều lần
nghĩ tới, cho nên trước đó, trong giấc chiêm bao nó đã dấy
lên nơi tiềm-thức của chàng. Thật vậy, khi chàng đang “tựa
án thiu-thiu”, mơ chuyện ái-ân, chợt nghe tiếng Kiều trở
sang, chàng tỉnh dậy mà vẫn tưởng như còn nằm mơ thấy
Kiều trước mặt:
“Tiếng sen khẽ động giấc vàng
Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần,
Bâng-khuâng đỉnh Giáp non Thần
301