Page 310 - BUT THUAT NGUYEN DU TRNG DOAN TRUONG TAN THANH
P. 310

Hèn  chi  trước  nhan-sắc  nàng  Kiều,  hắn  chẳng  coi  đó  là
              “miếng ngon kề đến tận nơi” tuy trong bụng vẫn tự biết đây
              là “phẩm tiên đã bén tay phàm”. Rõ đúng là kẻ phàm-phu
              tục-tử chỉ biết xác thịt làm lẽ sống, nhìn bộ diện hắn mà bảo
              rằng hắn bảnh-bao thì thật là chí-lý.

                                      b) Còn Sở-Khanh thì rõ là tên học-thức lưu-
              manh.  Anh  chàng  này  không  đứng  tuổi,  nhưng “vừa  trạc
              thanh-xuân”, không quê kệch, thô-lỗ, nhưng

                      “Hình-dong chải-chuốt, áo khăn dịu-dàng”


              Anh chàng này tỏ ra “có chữ” nhiều hơn, nên đứng bên này
              vừa nghe Kiều ở bên kia tường ngâm thơ vịnh cảnh mà đã
              “hoạ vần” ngay tức thì. Anh chàng này giỏi chữ thông-minh,
              “cũng mạch thư-hương”, nên khi Kiều nhắn gửi “nhờ tay tế-
              độ vớt người trầm-luân”, phúc-thư chỉ vẻn-vẹn có hai chữ
              “Tích Việt”. Kiều đem chiết tự hai chữ Hán này thì biết ngay
              đây là lời hẹn “trấp nhất nhật tuất tẩu” nghĩa là ngày hai muơi
              mốt, giờ tuất, thì chạy trốn. Nếu chỉ có thế, thì với cái bộ
              dạng “hình-dong chải-chuốt, áo khăn dịu-dàng” kia kể cũng
              tạm coi là một thư-sinh đẹp trai thanh-nhã giỏi-giang; nhưng
              phải chờ đến cảnh-tượng sau đây mới nhãn-tiền mà thực sự
              nhận ra chân-tướng của tên Sở-Khanh này:

                            “Còn đang suy trước nghĩ sau,


                            Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào,

                             Sở-Khanh lên tiếng rêu-rao:

                           Nghe đồn rằng có con nào ở đây,


                             Phao cho quyến gió rủ mây,



                                         309
   305   306   307   308   309   310   311   312   313   314   315