Page 100 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 100

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            Tất cả những từ trên đây đã được Việt-Hoá, diễn ý một cách
            ngắn gọn. Chỉ vài từ ghép lại thành tiếng đã tóm gọn mọi
            chi-tiết  không  cần  phải  giải-thích,  nhờ  đó  ta  khỏi  phải  cắt
            nghĩa rườm-rà.


                               IV- NHỮNG TỪ HOA

            Văn-chương  bác-học  chữ  viết  cũng  như  văn-chương  dân-
            gian  truyền  miệng  đều  tận-dụng  mỹ-từ-pháp.  Chủ-đề  và
            phạm-vi  của  khảo-hướng  này,  về  mặt  ngữ-học,  không  cho
            phép lan-man sang các từ-hoa thiên về lãnh-vực nghệ-thuật
            nói  và  viết  văn,  cho  nên  chỉ  đề-cập  ở  đây  một  vài  từ-hoa
            đặc-biệt  và  tượng-trưng  có  tác-dụng  làm  tăng  thêm  tính
            hàm-súc  của  ngôn-ngữ,  gói-ghém  được  những  ý-nghĩa
            phong-phú trong một vài ngôn-từ đơn-giản bình-thường.

            1- Chẳng hạn như phép điển-cố và ẩn-dụ, nhất là điển-
            cố  vốn  cầu-kỳ  phức-tạp  thiếu  tính  phổ-quát,  khi  đưa  vào
            văn-chương, rất nhiều trường-hợp tự nó đã nói lên hết mọi ý
            mà ai ai cũng có thể hiểu được.

                    *  Giới thiệu tài sắc của nàng Kiều, Nguyễn-Du viết:


                       “Một hai nghiêng nước, nghiêng thành,
                        Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai.”

            Không cần biết rằng nghiêng nước nghiêng thành là thoát ý
            từ câu thơ của Lý-Duyên-Niên "Nhất cố khuynh nhân thành
            tái cố khuynh nhân quốc", ai cũng hiểu được cái mãnh-lực
            ghê-gớm của một nhan-sắc tuyệt-vời khiến tướng sĩ và vua
            chúa say mê đến nỗi để cho thành tan nước mất.


                                          99
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105