Page 96 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 96
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
# Tả cái quạt giấy:
Vành ra ba góc, da còn thiếu,
Khép lại đôi bên, thịt vẫn thừa.
Mát mặt anh-hùng khi tắt gió,
Che đầu quân-tử lúc sa mưa.
# Tả cái giếng:
Cầu trắng phau-phua đôi ván ghép,
Nước trong leo-lẻo một giòng thông.
Cỏ gà lún-phún leo quanh mép,
Cá giếc le-te lách giữa giòng.
# Tả đánh đu đôi:
Trai co gối hạc khom-khom cật,
Gái uốn lưng ong ngửa ngửa lòng,
Bốn mảnh quần hồng bay phất phất
Hai hàng chân ngọc duỗi song song.
Thanh hay tục là do mỗi người quan-niệm. Xét bề ngoài theo
văn-từ, ngữ-pháp và cú-pháp, đó là lối tả-chân cụ-thể xác-
thực. Nhận-xét là nhận-xét chung. Ngôn-ngữ là ngôn-ngữ
của quảng-đại quần-chúng, ai cũng có thể nói được như thế,
nhưng hiểu là tục hay thanh là tùy ý mỗi người. Cái ngôn-
ngữ ấy khả-xúc và hội-ý, nó đánh thức cảm-xúc và trí tưởng-
tượng của người nghe, ý-tứ biến-thể tùy theo nhận-định của
người thưởng-thức. Chẳng hạn, nghe người miền Bắc mỉm
cười ra vế đối như sau:
"Gái Ðồ-Sơn sơn đồ ngắm Ðồ-Sơn" (**)
95