Page 94 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 94

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

            thì hiểu ngay nghĩa bóng ám-chỉ của những cử-chỉ trên: chữ
            Nho  ế-ẩm  không  ai  muốn  học  nữa,  ai  nấy  đều  muốn  tấp-
            tểnh bỏ Nho học chạy theo tân-học rồi.

                    *  Ở Saigon sau 30-4-1975, dân xóm tản-mát ra về
            sau  buổi  họp  tổ,  học-tập  chính-trị,  một  mẩu  chuyện  nghe
            lóm được giữa mấy bà đang bàn-tán:


                    -  Chà! thấy nói mấy anh bộ-đội như vậy sao mà tội
            quá!


                    -  Tôi ý à! tôi thì tôi chỉ thương "anh nuôi" thôi.

                    -  Ôi giào! chả thương ai bằng thương "anh ruột"!


                    -  Hứ! thì cũng rứa! Anh nuôi hay anh ruột cũng vậy
            thôi.


            Tất cả cùng phá lên cười. Tiếng cười tắt dần vào ngõ hẻm.
            Họ đã cảm-thông với nhau, hiểu nhau qua ngôn-ngữ. Tiếng
            "anh nuôi" "anh ruột" đã trở thành một tiếng lóng, một lời 2
            ý bóng-bẩy: anh nuôi là người chuyên lo việc ẩm-thực trong
            bộ-đội và các cơ-quan, anh ruột là chính cái ruột, cái bao-tử
            của  mình.  Cả  hai  đều  là  thương  cho  cái  bao-tử  của  mình,
            thương  miếng  ăn  sao  cho  được  "no  cơm  ấm  cật",  thương
            chính cái bản thân mình mà thôi.


                    3.2-  Chính kiểu nói một lời hai ý này xây-dựng
            nên lối văn "lời thanh ý tục" hay ngược lại "lời tục ý
            thanh".   Theo vết những câu đố tục giảng thanh trong văn-
            chương  truyền  miệng,  thơ  Hồ-Xuân-Hương  dần-dần  đã  trở
            nên phổ-biến và được mọi giới tán-thưởng. Kiểu nói này thể-

                                          93
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99