Page 89 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 89

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                           -"Thằng  đó,  ai  mà  chả  biết"  thì  quả  là  tỏ  ý
                    khinh-miệt coi thường.

                    *  Cái  ngụ-ý  khác  nhau  trong  cùng  một  tiếng  khiến
            cho ngôn-ngữ hàm-súc, hàm-súc không phải tự trong chính
            bản-thân của từ-ngữ mà thôi, nhưng bàng-bạc trong lời nói
            và cách nói, tức là trong ngôn-từ. Chính giọng nói hàm-ngụ
            một  ý-nghĩa  khác,  tạo  ra  lối  nói  xiên  nói  xéo,  khiến  cho
            ngôn-từ thêm bóng-bảy. Ta sẽ đề-cập trở lại về tính bóng-
            bảy của tiếng Việt ở chương sau.


                    #  Thúy  Kiều  khi  đắc-thế,  được  Từ-Hải  cho  toàn-
            quyền  trả  ân  oán,  đã  coi  "Hoạn  Thư  như  chính-danh  thủ-
            phạm".
                          "Thoắt trông nàng đã chào thưa:
                         Tiểu-thư cũng có bây giờ đến đây?”


            Tiểu-thư  mà  bây  giờ  cũng  đến  đây  sao?  Rõ  là  mỉa-mai
            châm-chích.  Giọng  mỉa-mai  mát-mẻ  ấy là  do  cách  sử-dụng
            từ. Hai tiếng "cũng có" đi kèm hai tiếng "tiểu-thư" nêu lên
            một nghịch-lý: đài các oai-quyền như nàng, đường-đường là
            "con quan lại bộ, vốn dòng danh-gia họ Hoạn" lẽ ra đâu phải
            hạ mình lép vế đến thế này! "Cũng có" dùng thật đắc-vị rõ
            ra  cái  giọng  đắc-chí  như  thách-thức  đe-loi.  Lối  chào  hỏi
            chua-chát ấy để lộ tâm-địa nhỏ-nhen oán-cừu muốn hạ nhục
            đối-thủ cho hả giận bõ ghét.

                    # Tú-Xương làm câu đối Tết, "dán ngay lên cột" nhờ
            bà Tú góp ý, "hỏi mẹ mày rằng dốt hay hay?", bà Tú thưa:


                             “Rằng hay, thì thật là hay,
                         Không hay, sao đã đỗ ngay Tú-Tài.”

                                          88
   84   85   86   87   88   89   90   91   92   93   94