Page 85 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 85

Tiếng Việt Tuyệt-Vời  Đỗ Quang-Vinh

                           “Tiếc thay trong giá trắng ngần,
                     Đến phong-trần, cũng phong-trần như ai!”

                   # Trong những câu nghi-vấn, tiếng "ai" cũng lại đắc-
            dụng.  Khi  Thúc-Ông  cáo  quan,  Kiều  bị  án  xử  gia-hình  "ba
            cây chập lại một cành mẫu-đơn", bấy giờ Thúc-Sinh mới ân-
            hận than khóc:
                             “Khóc rằng oan-khốc vì ta,
                          Có nghe lời trước, chớ đà luỵ sau.
                           Nông lòng chẳng biết nghĩ sâu,
                           Để ai trăng tủi, hoa sầu vì ai?”

            Tiếng "ai" thứ nhất trỏ Thúy-Kiều. Tiếng "ai" thứ hai lại trỏ
            chính Thúc-Sinh.

            Trái lại, tiếng "ai" sau đây - khi Kim-Trọng trở về vườn Thúy
            - thì lại hỏi bâng-quơ, chỉ bất cứ người nào:

                           Chung quanh lặng ngắt như tờ,
                           Nỗi-niềm tâm-sự bây giờ hỏi ai?

                   #  Nói về những câu khẳng-định, tả tâm-sự Kiều lúc
            rời nhà theo Mã-Giám-Sinh về Lâm-Truy, tiếng "ai" trỏ riêng
            nhân-vật thứ ba là Kim Trọng khi Kiều nhắc tới chàng:

                             “Phẩm tiên rơi đến tay hèn,
                        Hoài công nắng giữ, mưa gìn với ai?”

            Lúc bị Kiều kết-án "chính-danh thủ-phạm" và hăm đe trả thù
            "đời xưa mấy mặt, đời này mấy gan!", Hoạn-Thư biện-hộ:

                          Lòng riêng, riêng cũng kính yêu,

                                          84
   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89   90