Page 80 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 80
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
Nước chảy huê ttrôi,
Cái hạc bay lên vút tận trời!
Không nói "cánh hạc" chứ đừng nói là "con hạc". "Con hạc"
thì ơ-hờ chung-chung. Cánh hạc thì kiểu-cách khách-sáo.
Nhưng "cái hạc" thì vừa yêu mến nồng-nàn, vừa hình-dung
chỉ-định có một con hạc đơn-chiếc. Giữa cõi mông-lung của
trời đất bao-la, cái hạc bay vút mãi lên cao thăm-thẳm, càng
lên cao càng thấy đơn-chiếc bé-bỏng, càng thấy thương nhớ
vô-biên!
* Cũng một ý nghĩ yêu thương, nhìn cô gái quê xinh
đẹp, liếc nhìn ngắm-nghía vẫn chưa tả hết cái tình-ý mến
yêu, tả làm sao cũng chẳng thể nói hết vẻ lôi-cuốn quyến-rũ
làm cho khách đa-tình phải bần-thần bứt-rứt; chỉ một tiếng
cái trong câu ca-dao này cũng đủ cho ta thấy cái đẹp "say-
đắm" thế nào!
Nước trong ai chẳng rửa chân,
Cái má trắng ngần, ai chẳng muốn hôn.
(ca-dao)
Cứ thử thay bằng "đôi má trắng ngần" nghe ra vẫn thấy vô-
tình hờ-hững, muốn hôn nhưng chưa nói được mức yêu mê-
mệt đến độ nào, chưa bộc-lộ được nỗi thèm khát một sắc
đẹp tuyệt-vời thể-hiện ngay trên gò má, chưa cho hình-dung
được cử-chỉ của anh chàng kia trước khi muốn hôn ra sao,
con mắt anh dán trên đôi má cô gái đến thế nào? Ở Cung-
Oán Ngâm-Khúc, nhìn sắc đẹp của cung-phi, một "đóa lan"
vương-giả ở chốn "lạc loài sơn-dã", có "áng đào-kiểm đâm
bông não chúng" có "khóe thu-ba gợn sóng khuynh-thành",
Ôn-Như Hầu hạ bút:
79