Page 78 - Tiếng Việt Tuyệt Vời
P. 78
Tiếng Việt Tuyệt-Vời Đỗ Quang-Vinh
g- Vì "cái" là một mạo-từ chỉ-định nên "cái" chỉ-danh
từng vật một cách cụ-thể.
Khi nói "cái da bọc xương" là để nhấn mạnh rằng: không
phải nói chung về bộ da bộ xương theo quan-niệm cách-trí,
vốn tổng-quát áp-dụng cho mọi người trong đó có cả người
mập-mạp phốp-pháp, nhưng là để cụ-thể-hoá một hình-ảnh
theo cách nhìn của nghệ-thuật tả-chân. "Cái da" ở đây chính
là muốn nói theo lối thậm-xưng ngoa-ngữ: gầy đến nỗi chỉ
thấy có da, có xương.
h- Cũng vì tính-cách chỉ-định cụ-thể, mà "cái" được
gói-ghém một tình-cảm như giận ghét yêu thương.
- Thế là cái quái gì?
- Cái con khỉ khô! Cái con mẹ mày!
Ðấy là giọng nói tức giận ghét bỏ. Thực ra bỏ "cái" đi đã đủ
để thấy tức giận, thêm vào như một tiếng đệm làm dấu
nhấn mạnh cho giọng nói trở nên giận-dữ hơn.
* "Gớm cái con này!" thì rõ là mắng yêu. Nếu chỉ nói
"con Tũn đâu" thì rõ là báo trước điềm chẳng lành. Con Tũn
đang ở nhà dưới nghe giọng hỏi lanh-lảnh này từ nhà trên
vọng xuống ắt phải thấy trống ngực bắt đầu. Chẳng thế mà
Tú-Bà khi ra oai đã hét Thúy-Kiều:
Con kia đã bán cho ta,
Nhập-gia phải cứ phép nhà ta đây!
và Hoạn-Thư được đà lửa giận "bừng-bừng" bốc cháy, đã để
cho thù ghen nổi lên:
Tiểu-thư vội thét: Con Hoa!
77